Kinh cung chi điểu (2) – Đừng chọc giận ta.
Cho dù Tịch Đình Vân đã vào lều từ lâu, nhưng hai tai vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, cho nên Hoắc Quyết vừa lại gần y liền phát hiện ra. Nhận thấy hai người sắp đơn độc gặp mặt, Tịch Đình Vân không nghĩ quá nhiều, mà vô thức suy tính xem bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Nhưng tiếng bước chân đến trước cửa lều liền dừng lại, sau đó truyền đến tiếng loạt xoạt, giống như có người đang trải gì đó ra, một lúc sau, lại yên tĩnh.
Bên ngoài yên tĩnh, tim của Tịch Đình Vân lại trở nên buồn bực.
Thời gian chờ đợi thực sự luôn là thứ giày vò con người nhất. Tịch Đình Vân lặng lẽ nằm trong lều, cố gắng không nghĩ đến tình cảnh bên ngoài nữa.
……
Hoắc Quyết nằm trên mặt đất.
Đám thị vệ vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó hiểu nhìn căn lều.
……
Một tay vén cửa lều lên, Tịch Đình Vân nửa ngồi xổm nhìn Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết nằm trên một tấm thảm, đầu gối trên cánh tay, mờ mịt nhìn bầu trời sao, đến tận lúc Tịch Đình Vân đến bên cạnh mới ngoảnh đầu sang.
"Vương gia, ngài vào trong ngủ." Y nói.
Hoắc Quyết không động đậy, "Huynh thì sao?"
"Tôi ngủ ở đây." Tịch Đình Vân chỉ vào tấm thảm dưới thân hắn.
Hoắc Quyết lặng lẽ nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: "Thân thể vương gia đáng giá ngàn vàng, xin hãy bảo trọng vì Nam Cương."
Hoắc Quyết thong thả nói: "Lều cũng không thể nói là quá nhỏ."
Tịch Đình Vân nói: "Một mình vương gia vừa khéo."
"Tâm tình ta không tốt."
"Vâng."
"Đừng chọc giận ta." Trong lời hắn nói mang theo nét mệt mỏi nhàn nhạt.
Tịch Đình Vân nói: "Không dám."
"Đừng chọc giận ta." Khẩu khí còn mềm mỏng hơn lúc trước.
"…… Thực sự không dám."
"Ngủ đi."
Tịch Đình Vân vẫn không muốn từ bỏ việc khuyên răn, nhưng Hoắc Quyết xoay người, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.
Đêm nay có ít nhất hai người ngủ không ngon giấc lắm – Tịch Đình Vân, Na Phi Long.
Đêm nay có ít nhất một người ngủ tương đối ngon giấc – Xá Quang.
Đêm nay còn có một người không nhìn ra được rốt cuộc có ngủ ngon hay không – tinh thần của Hoắc Quyết tuy rất tốt, thế nhưng trên mặt lại sưng lên một cái mụn lớn. Cái mụn này rõ ràng khiến Xá Quang vừa nhìn liền kêu ầm lên, "Cái con muỗi này lại dám dĩ hạ phạm thượng mạo phạm vương gia, ta nhất định sẽ bắt nó tử hình ngay tại chỗ, không, là chém đầu cả họ."
Hoắc Quyết nói: "Chém rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!