Chương 41: (Vô Đề)

Ba lan bất kinh (10) – Ta vẫn chưa có ý rút kiếm.

Na Phi Long thấy hắn dễ thương lượng hơn, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hăn biết cơ hội không dễ gì có được, trực tiếp nói thẳng: "Phụ mẫu ta qua đời từ sớm, không thể làm tốt hiếu đạo của một người con trước khi phụ mẫu qua đời, ta cảm thấy cực kỳ hối hận, hy vọng trước khi chết có thể đến trước mộ thắp nén nhanh từ biệt."

Hoắc Quyết nói: "Sắp được gặp nhau rồi, vội cái gì?"

Na Phi Long tức đến suýt chút nữa hộc máu, không ngờ vẫn có thể bình tĩnh, "Cả đời ta chưa làm được việc gì tốt, sau khi chết sợ sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp, làm sao có thể gặp được phụ mẫu?"

Hoắc Quyết nói: "Có lý."

Na Phi Long: "……"

"Còn tâm nguyện kia là gì?"

Na Phi Long nói: "Vợ thì ốm yếu, con thì nhỏ tuổi, nếu như ta đi rồi, sợ bọn họ cô nhi quả mẫu không ai chăm sóc, ít nhiều gì cũng phải về dặn dò một phen."

Hoắc Quyết nói: "Được."

Mặc cho trong lòng Na Phi Long nghĩ gì, lúc này đều biểu hiện vô cùng cảm kích: "Đa tạ!"

Hoắc Quyết chậm rãi nói: "Nếu như có gì khuất tất, cả nhà từ già đến trẻ đều xuống dưới suối vàng gặp nhau."

Sắc mặt Na Phi Long hơi gượng gạo, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Hoắc Quyết đi ra khỏi phòng, Tịch Đình Vân đang định đứng dậy đi theo, đột nhiên nhớ ra một chuyện, dừng bước nhìn Na Phi Long: "Tôi có một chuyện còn chưa rõ, xin Na thủ lĩnh đừng kiệm lời chỉ giáo."

Trong lòng Na Phi Long hận người này đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn không thể không cười nịnh nọt nói: "Ta đã đi đến bước đường này rồi, còn có gì để keo kiệt nữa?"

Tịch Đình Vân hỏi: "Xin hỏi, dịch dung đại sư dịch dung cho ngài là ai?"

Na Phi Long cười khan hai tiếng, nói: "Trước khi chết được Thiên Diện Hồ gọi một tiếng dịch dung đại sư, ta sống không uổng kiếp này rồi."

Tuy đã đoán ra được chút ít, nhưng nghe Na Phi Long thừa nhận vẫn khiến Tịch Đình Vân hơi cảm thấy kinh ngạc. "Không ngờ Na thủ lĩnh cũng nghiên cứu sâu sắc về phương diện này."

Na Phi Long nói: "Không giấu gì ngươi, ta có cũng chỉ là hai bàn tay này thôi. Không giống như Tịch tổng quản có thể tùy tâm sở dục, muốn dịch dung thành ai liền dịch dung thành người đó." Hắn đột nhiên thấp giọng nói, "Nếu như có một ngày, Tịch tổng quản biến thành dáng vẻ của vương gia, ta cũng không cảm thấy kỳ quái."

Nhận được lời khiêu khích thiếu thiện ý như vậy, Tịch Đình Vân chỉ lắc đầu, nghiêm túc đáp lời: "Thuật dịch dung có thần kỳ thế nào cũng không thể thay đổi ngũ quan vốn có của con người. Dung mạo vương gia thanh tuấn, thế gian không có người thứ hai, năng lực tôi không thể làm được."

Na Phi Long vẫn không thôi: "Tịch tổng quan khiêm tốn rồi."

Tịch Đình Vân mỉm cười một chút, nhấc chân đi khỏi cửa.

Hoắc Quyết đang đứng giữa phòng luyện công, trong tay cầm thanh kiếm bích ngọc treo trên tường đó.

Cho dù là giờ này phút này, Tịch Đình Vân cũng không muốn nói chuyện với hắn lắm, nhưng hắn lại đang đứng đấy, mình cũng không thể nhìn mà coi như không thấy, chỉ biết đứng yên tại chỗ.

Hoắc Quyết nói: "Thanh kiếm này tên là Ách Thanh."

"Nhã?" (Ách và Nhã phát âm gần giống nhau.)

"Ách trong ách ba (câm)."

Tịch Đình Vân ách ba luôn. Không biết ai đặt cho thanh kiếm này cái tên không chút tiếng tăm nào như vậy.

Hoắc Quyết hỏi: "Chắc hẳn huynh đã nghe đến Bất Xúc Phong?"

Tịch Đình Vân đáp: "Đương thế có ba danh kiếm: Bất Xúc Phong, Ngô Thê, Độn Quang." Có thể trở thành danh kiếm, không chỉ cần kiếm nổi bật hơn những thanh kiếm bình thường, mà người cầm kiếm càng phải nổi bật hơn người. Nếu như y nhớ không nhầm, người sở hữu Bất Xúc Phong đầu tiên chính là Nam Cương vương thế hệ đầu. Năm đó vong hồn chết dưới Bất Xúc Phong lên tới hàng nghìn, truyền rằng thanh kiếm này chỉ vào đâu, người chưa chạm vào đã gục, do đó mới có tên là Bất Xúc Phong. (phong:

lưỡi kiếm, bất xúc: không chạm)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!