Đầu thạch vấn lộ (3) – Nếu có một ngày hắn muốn ta chết, ta liền chết.
Hoắc Quyết ngẩng cao đầu, khóe miệng mang theo nét coi thường, như thể ngay cả nhìn người trước mắt cũng cảm thấy vô vị, "Được… thôi." Hắn quay đầu, mái tóc theo động tác của hắn ngạo ngược hất lên, "Giờ ngọ ngày mai, dốc Ngũ Quỷ." Tiếng còn chưa dứt, người đã vụt biến mất, không nhìn thấy bóng, lại là vội vàng đến, cũng vội vàng đi.
Dạ khúc Nghênh Giang của Họa Cơ lại xảy ra phong ba như vậy khiến rất nhiều những người có mặt đều cảm thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh họ lại cảm thấy chỉ có phong ba dường ấy mới xứng đáng với thân phận chủ thuyền đệ nhất hoa thuyền của Họa Cơ. Anh hùng mỹ nhân, vốn nên là nguồn cơn của phong lưu diễm sự. Cũng chỉ có Võ Nữ Tử của Thiên Cơ phủ mới miễn cưỡng đủ tư cách để Nam Cương vương của bọn họ hiện thân khiêu chiến. Anh hùng với anh hùng, vốn vẫn nên so tài cao thấp.
Xá Quang cười lớn rồi đi mất, những người còn lại ôm trong lòng sự mong chờ trận so tài ngày mai, lần lượt đi về.
Họa Cơ quay về thuyền.
Lúc Tịch Đình Vân vào khoang thuyền, trong mắt nàng đã không còn nước mắt.
"Ngày mai Tịch đại tổng quản nắm chắc bao nhiêu phần?" Họa Cơ nét cười như hoa, như thể đau thương vừa rồi toàn bộ đều chỉ là diễn kịch.
Nếu như không phải Tịch Đình Vân đã từng ôm nàng vào lòng, cũng sẽ không thể tin nàng lại có vài phần chân tình với Hoắc Quyết. Cũng chỉ là và phần mà thôi, người quá thông minh sẽ không để bản thân quá mất khống chế.
Tịch Đình Vân đáp: "Một phần."
Họa Cơ cười nói: "Một phần cũng có thể là thắng dễ dàng, mà cũng có thể là ngược lại."
Tịch Đình Vân nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Một phần đấy là hy vọng Hoắc Quyết bị bệnh."
Họa Cơ chân chân chính chính cười ra tiếng, hơn nữa còn cười mãi không dứt, khóe mắt lấp lánh nước, đến tận lúc thở không ra hơi rồi mới dừng lại. Nàng lau qua nước mắt bên khóe mắt, ngước nhìn hỏi: "Có phải tôi mất hình tượng lắm không?"
Tịch Đình Vân vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hỏi mới quay đầu lại: "Ta có nhìn thấy đâu."
Họa Cơ khẽ nói: "Nếu như huynh là con trai thì tốt rồi, người như huynh nhất định sẽ không nỡ để nữ nhân đau lòng vì mình."
Tịch Đình Vân bình tĩnh đáp: "Thế nhưng nữ nhân lại luôn làm ta đau lòng."
Họa Cơ chầm chậm đứng dậy, vươn tay vòng quanh thắt lưng y, đầu dựa vào vai y, buồn bã nói: "Tôi không để tâm, huynh có đồng ý đối tốt với tôi không?" Hơi thở như lan, mềm mại như không xương, cho dù có là người đàn ông có trái tim sắt đá nhìn thấy nàng lúc này cũng khó mà không tan thành nước, nhưng Tịch Đình Vân vẫn im lặng.
"Huynh cũng biết, việc đó có rất nhiều cách." Tay Họa Cơ càng chặt hơn, trán dựa vào cổ y, như thể y là chỗ dựa quan trọng nhất cuộc đời này của nàng, "Từ nay về sau, tôi chỉ hầu hạ một mình huynh, yêu thương một mình huynh, chờ đợi một mình huynh."
Thật lâu.
Lâu đến mức tay Họa Cơ đã cảm thấy khẽ tê, Tịch Đình Vân mới lãnh đạm kéo nàng ra: "Chủ thuyền đã thấy khá hơn chưa?"
Họa Cơ thả tay ra, khẽ vuốt tóc mai, mị nhãn như nước chảy: "Thì ra Tịch đại tổng quản cũng là lòng dạ sắt đá."
Tịch Đình Vân đáp: "Cho dù kế hoạch thất bại, chủ thuyền vẫn là công thần. Tịch mỗ tuyệt sẽ không qua cầu rút ván, chủ thuyền hoàn toàn có thể yên tâm."
Họa Cơ bĩu môi, quay một vòng nằm lại trên tháp, như châm chọc lại như nũng nịu, ngọt ngào nói: "Tịch đại tổng quản thật đúng là tri kỷ của Họa Cơ, tôi nghĩ gì cũng đều không qua được pháp nhãn của tổng quản."
Khô Mộc Lao, từ một góc độ nào đó mà nói, nó đã không còn là một nhà lao, mà là một tòa thành nhỏ. Nó có tường thành, có lầu gác, có sông hộ thành, còn có một đội quân giám ngục còn kiên cố hơn cả tường đồng vách sắt.
Phạm nhân có thể vào Khô Mộc Lao tất nhiên tội ác đầy đầu, như lang như hổ.
Thế nên khi lao giám nghe có người đơn thương độc mã tấn công nhà lao, suýt nữa cười phụt hết rượu trong mồm ra ngoài.
Nam Cương mà vẫn có người thiếu suy nghĩ như thế.
Hắn đột nhiên rất hiếu kỳ, thi thể của người đó rốt cuộc sẽ bị phanh thành bao nhiêu miếng. Ở với đám phạm nhân trong Khô Mộc Lao lâu rồi, những tên giám ngục này cũng không phải đèn dầu cạn. Thế nhưng hắn rất nhanh liền không thể cười được, vì người đó đã xông vào trong.
Một con ngựa đỏ tía nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã tiến tới dưới Thập Bát Ổ chính giữa Khô Mộc Lao. (Ổ: chốt phòng ngự)
Người trên ngựa thân mình mặc một áo bào đỏ còn lộng lẫy hơn cả ngựa, tư dung đoạt mục, khiến người khác không dám ngước nhìn, đôi khuyên vàng như hai vầng mặt trời chói mắt. (Tư dung đoạt mục: Vẻ đẹp thu hút ánh mắt người khác)
Lao giám trước là kinh sau là nộ, vừa kinh vừa sợ, quát lui đám giám ngục, run rẩy đi đến trước ngựa, quỳ gối nói: "Ra là Nam Cương vương đại giá quang lâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!