Ba lan bất kinh (6) – Mọi chuyện.
Hoắc Quyết nói: "Nhân khẩu mất tích nên báo với quan phủ tại địa phương."
Người mặc đồ đen tức giận nói: "Quan phủ địa phương chỉ biết làm việc một cách miễn cưỡng!"
Hoắc Quyết nói: "Thì gửi cáo trạng lên quan phủ trên một cấp."
"Ngài không phải là quan phủ trên một cấp sao?"
Hắn trên hẳn mấy cấp ấy chứ. Hoắc Quyết cũng cảm thấy thảo luận về chế độ quan tước Nam Cương với một người ngoại tộc rất vô vị, hỏi: "Cáo trạng đâu?"
Người mặc đồ đen ngây ra: "Hơ……"
Hoắc Quyết phất tay đi vào trong xe.
Người mặc đồ đen thấy hắn muốn đi, vội lên trước mấy bước, cản xe ngựa lại, "Tôi sẽ lập tức viết cáo trạng, xin Nam Cương vương nhất định giúp đỡ tìm công chúa trở về!"
Sự xuất hiện và biến mất của công chúa Tế Yêu, Dương Vũ Hi biết rất rõ ràng. Cô ta vì sao xuất hiện và biến mất, ông cũng nắm được phần nào. Một mỹ nhân công chúa hoạt sắc sinh hương của dị quốc tất nhiên không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến Nam Cương ngắm cảnh, vấn đề là kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai.
Có điều trước khi sự việc trở nên rõ ràng, vẫn cần phải để ý đến thể diện của hai nước. Ông nói: "Phía trước có thành trấn, chúng ta nghỉ chân một lát rồi nói."
Người mặc đồ đen luôn miệng nói được.
Dương Vũ Hi trong lòng tính toán đến lúc đó vất người ta lại tại nha môn thị trấn, nha môn nhất định sẽ nghĩ cách đưa người ta đến nơi người ta nên đến.
Trước khi trời chập choạng tối, xe ngựa đã đến thị trấn.
Dương Vũ Hi viết một bức thư, sai người đưa người mặc đồ đen cả người lẫn thư gửi đến nha môn, cho nha môn địa phương đưa người ta đến nha môn chuyên giải quyết sự vụ mất tích xử lý một cách công bằng. Sau khi người mặc đồ đen bị đưa vào đó quả nhiên không quay trở lại nữa. Ông liền vứt việc này ra sau đầu, yên tâm lo liệu việc ăn ở của Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân.
Khách *** tất nhiên là khách *** tốt nhất, đầu bếp tất nhiên là đầu bếp tốt nhất.
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đi suốt mấy ngày liền, thức ăn không phải là lương khô, mà là không ăn gì cả, khó lắm mới được ăn một bát cơm nóng, ai cũng đều ăn rất ngon miệng.
Ăn cơm xong, Tịch Đình Vân đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài đi dạo một lát."
Hoắc Quyết lặng lẽ gõ bát.
Tịch Đình Vân nói: "Một chút sẽ quay lại ngay."
Hoắc Quyết nói: "Ta cũng ra ngoài."
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm vào búi tóc trên đỉnh đầu hắn.
Hoắc Quyết ngẩng đầu, búi tóc nghiêng về sau, như một ngọn tháp nghiêng đổ.
Tịch Đình Vân nhìn búi tóc quá mức chuyên chú, vô thức muốn vươn tay ra.
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn bàn tay huơ về phía đầu mình của y.
Tay của Tịch Đình Vân giơ đến nửa chừng mới chú ý đến điểm quái dị của mình, phản ứng thật nhanh xoa xoa tóc của hắn, cười gượng nói: "Tóc bị rối rồi."
Ánh mắt của Hoắc Quyết nhu hòa trở lại, đứng dậy nói: "Đi."
Một con sông chảy xuyên qua thị trấn.
Bên sông vô số hàng quán nhỏ, trên sông rất nhiều cây cầu đá.
Sắc trời cũng dần dần tối lại, ven sông treo đầy những chiếc đèn ***g to màu đỏ, nhìn từ xa, như hai con rắn nhỏ dài đỏ rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!