Lộ kiến bất bình (8) – Thì ra vương gia sợ nhột.
Để tránh lưỡng bại câu thương, triều đình tranh thủ lúc địch sơ hở mà tấn công, Nam Cương vương đời thứ nhất đã không đuổi tận giết tuyệt sáu bộ. Sáu bộ nhân cơ hội quy thuận, nghỉ ngơi dưỡng sức. Cứ như vậy chung sống hòa bình qua mấy đời, đến đời lão vương gia, xung đột giữa sáu bộ và Nam Cương vương ngày càng kịch liệt, thường xuyên xảy ra xô xát, triều đình liên tục ra mật chỉ lôi kéo các bộ, trong đó đặc biệt là Na Phi Long.
Chiến sự trước mắt không thể tránh né, nhưng Nam Cương vương lại đột nhiên chết rất ly kỳ.
Tịch Đình Vân buông Hạ Cô Phong mà nắm lấy Hoắc Quyết, ngoại trừ là do điều kiện Hạ Cô Phong đưa ra quá hà khắc, càng bởi vì Hoắc Quyết cần sự nâng đỡ của triều đình hơn Hạ Cô Phong.
Trong số các thủ lĩnh lục bộ, Huống Chiếu và Hoắc Quyết tuy trên danh nghĩa là cậu cháu, nhưng không tồn tại tình cảm giữa cậu và cháu.
Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất việc không liên quan đến mình, nên không quan tâm, ngày thường cách núi xem tranh đấu, thấy có cơ hội tốt thì tranh thủ nhảy vào kiếm trác.
Na Phi Long nhiều lần khiêu khích Nam Cương vương, như thể có ý muốn thế chỗ hắn.
Bình Chủ thái độ mập mờ, giữ một khoảng cách nhất định.
Xá Quang là người duy nhất trong sáu bộ theo phái bảo vương (theo Nam Cương vương), nằm cuối lục bộ, tài lực nhân lực đều không thể sánh với năm bộ kia, chỉ có thể dựa vào Nam Cương vương phủ.
Nam Cương vương phủ tuy rằng kinh doanh tích lũy nhiều năm, nhưng gặp phải sự liên thủ của lục bộ cũng không nắm chắc phần thắng.
Từ lúc Nam Cương vương mất, quan hệ giữa Nam Cương vương phủ và lục bộ lại lần nữa lâm vào cục diện căng thẳng, không ngờ Na Phi Long lại dám gan to che trời, chạy đến hành thích Hoắc Quyết. Nếu cứ như vậy, bất kể có thành công hay không, thế lực của Nam Cương nhất định phải sắp xếp lại.
Nếu như Hoắc Quyết chết, Nam Cương vương quần long mất đầu. Các bộ nhất định sẽ tiêu diệt triệt để Nam Cương vương phủ trước khi triều đình có bất cứ hành động nào.
Hoắc Quyết nếu như chưa chết, nhất định sẽ không thể bỏ qua cho Na Phi Long. Các bộ sẽ bỏ xe giữ tướng, mượn danh nghĩa tảo phạt mà phân chia miếng bánh đó, sát nhập phần lãnh thổ của Na Phi Long dưới lá cờ của mình, tăng cường thực lực của các bộ. Huống Chiếu nhanh chân hơn cả, triệu tập đại hội ở Tỏa Cầm sơn trang, chính là để thực hiện âm mưu này.
Thế nhưng điều khiến Tịch Đình Vân suy nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi là: tại sao Huống Chiếu lại mời cả Hoắc Quyết đến. Nếu như Hoắc Quyết có mặt, sẽ chỉ khiến cho đại hội khó kiểm soát hơn.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, y cũng đã theo Hoắc Quyết, Bình Chủ và Nhan Sơ Nhất bước vào đại môn của Tỏa Cầm sơn trang.
Ở Nam Cương, Tỏa Cầm sơn trang rất nổi tiếng, nhưng bản thân sơn trang vẫn luôn có chỗ khác biệt với những nơi khác. Tịch Đình Vân ở trong hoàng cung đã lâu, nhãn giới không tầm thường, chỉ nhìn một cái có thể biết được lúc xây dựng sơn trang đã không tốn nhiều tâm huyết vật tư và sức lực, hết sức hiếm thấy, không xứng chút nào với tài lực to lớn của Huống gia.
Dòng người đi được nửa đường, đã thấy Huống Chiếu chạy ra nghênh đón. "Bình huynh, Nhan huynh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe cả chứ?"
"Nhờ phúc."
Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ hành động nhất trí.
Huống Chiếu cười nói: "Không ngờ hai vị thực sự đến, điều này thực sự phá vỡ lời đồn đại hai vị bất hòa rồi."
Bình Chủ nói: "Hiếm khi Nhan đại nhân mời cơm, lại không dự bị phần của ta, ta chỉ còn biết mặt dày đến gõ cửa xin ít cơm thừa thôi, chỉ là như thế mà thôi."
Huống Chiếu nói: "Cái này là Nhan huynh không tốt rồi."
Nhan Sơ Nhất hi hi cười nói: "Lúc ta và Bình Chủ đại nhân ăn cơm riêng, tất nhiên không thể gọi người ngoài đến nhìn được."
Huống Chiếu hơi ngạc nhiên.
Bình Chủ lạnh mặt nói: "Nghe nói Na Phi Long đến rồi?"
Huống Chiếu nói: "Đến rồi, giờ đang ngồi trong hoa đình. Các vị, mời." Hắn quay người đi phía trước, ánh mắt bất động thanh sắc quét qua Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân, mà không hề dừng lại.
Hoa đình có hoa, còn có hương.
Hoa là hoa nhài, hương là hương hoa nhài.
Một hán tử đen xanh ngồi giữa những đóa hoa nhài màu trắng, hết sức gây chú ý.
"Na thủ lĩnh đã phải đợi lâu rồi." Huống Chiếu cười ôm quyền. Chỉ bằng một tiếng xưng hô đã có thể phân rõ thân sơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!