Chương 18: (Vô Đề)

Lộ kiến bất bình (7) – Chúng tôi có thể mang gà về không?

Thanh niên cẩm y cười nói: "Thật ngại quá, thủ hạ định mang ghế đến cho ta ngồi, ai ngờ trượt tay. Để thể hiện sự hối lỗi, ta sẽ đặt một bàn tiệc ở Vọng Nguyệt lâu mời các vị."

Tà Nhãn nói: "Thủ lĩnh đại nhân quả thật chuẩn bị rất chu toàn."

Thanh niên cẩm y mặt không đổi sắc nói: "Người đi trên đường lớn, nào có thể không trượt tay chứ. Chuẩn bị chu toàn một chút lúc nào cũng tốt hơn. Ngươi chắc sẽ nể mặt ta chứ?"

Tế Yêu công chúa hờn dỗi nói: "Kiếm hai tên mắt lệch miệng méo thế này đi, thật là làm hỏng cả cảnh quan."

Thanh niên cẩm y gật đầu, nói: "Công chúa có thể không đi."

Bàn tay Tế Yêu công chúa đang túm lấy hắn ta khẽ dùng lực, ngón tay chọc chọc vào eo hắn, "Chẳng lẽ ngươi không lưu luyến ta chút nào sao?"

Thanh niên cẩm y cúi thấp đầu, chăm chú nhìn nàng ta một cái, cười nói: "Có chứ."

Tế Yêu công chúa chợt cảm thấy một trận hàn ý. Thanh niên đang cười, thế nhưng nụ cười của hắn không đến đáy mắt, thậm chí nàng cảm thấy hắn nhìn mình lại giống như đang nhìn một miếng thịt, một miếng thịt không khác gì miếng thịt gà thịt cá đặt trên thớt.

Đợi đến lúc nàng hoàn hồn, người đã đến trước cửa Vọng Nguyệt lâu, hai bên còn có Tà Nhãn Oa Chủy, còn có vợ chồng ông chủ tiệm mì.

"Tại sao bọn họ cũng ở đây?" Tế Yêu công chúa hỏi.

Thanh niên cẩm y mỉm cười nói: "Bởi vì ta phá hỏng tiệm mì của họ."

Tế Yêu công chúa nhón gót, gác cằm lên vai hắn, "Từ trước đến nay ta chưa từng biết là Nhan Sơ Nhất lại là người hiểu đạo lý đến thế đâu đấy."

Nhan Sơ Nhất nói: "Xem ra công chúa vẫn chưa hiểu hết ta rồi."

"Ô? Chưa hiểu ở chỗ nào?" Tay của nàng ta vươn vào trong vạt áo của Nhan Sơ Nhất, nhè nhẹ nhéo ngực hắn.

Hai người coi như chỗ không người đi vào đại sảnh của tửu lâu, cửa tửu lâu đóng lại, đại sảnh tối lại.

Tế Yêu công chúa nghi hoặc hỏi: "Tại sao phải đóng cửa?"

Nhan Sơ Nhất đáp: "Để tiện giết người."

Trong mắt Tế Yêu công chúa lóe lên vẻ vui mừng, "Ngươi thật là xấu xa, ta còn tưởng ngươi thật sự muốn mời bọn họ uống rượu chứ."

"Ta thực sự mời bọn họ uống rượu."

"Nhưng ngươi nói muốn giết người."

"Ta cũng thực sự muốn giết người."

"Ý gì…" Hai mắt Tế Yêu công chúa đột ngột trợn trừng, không thể tin nổi nhìn Nhan Sơ Nhất gần trong gang tấc vẫn đang cười tủm tỉm, sau đó cúi đầu nhìn xuống eo mình.

Nhan Sơ Nhất chậm rề rề rút chủy thủ ra, mặc cho máu tươi từ thi thể của nàng ta bắn lên y phục mình.

"Giết người và mời người uống rượu vốn không phải hai việc mâu thuẫn nhau." Nhan Sơ Nhất đẩy thi thể của nàng ta ra, đưa chủy thủ cho người hầu, sau đó cởi ngoại y ra, mặc vào một tấm ngoại y giống hệt về kiểu dáng và màu sắc.

Oa Chủy đột ngột kêu lên một tiếng, cả người lao đến thi thể của nàng, Tà Nhãn kéo hắn ra, lại bị hắn dùng lực hất ra.

Nhan Sơ Nhất mỉm cười nói: "Không ngờ lệnh đệ lại là một người si tình."

Tà Nhãn thở dài nói: "Tôi cũng không ngờ tới."

"Chúng ta lên lầu thôi." Nhan Sơ Nhất nhẹ nhàng bước qua bên người Oa Chủy, nhấc chân bước lên cầu thang.

Tà Nhãn quay đầu lại tìm người, phát hiện Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đã không còn ở chỗ cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!