Lộ kiến bất bình (2) – Ta làm tướng công của ngươi.
Ngựa là ngựa tốt, một ngày có thể chạy cả trăm dặm.
Hoắc Quyết vẫn cứ đi thẳng về phía tây, ngày đêm không nghỉ.
Cứ thế liên tiếp ba ngày, Tịch Đình Vân sống không bằng chết.
Cũng may, đến sáng sớm ngày thứ tư, Hoắc Quyết cuối cùng cũng dừng lại.
"Từ đây đi xuống mười dặm nữa là đến vương lăng của Nam Cương vương."
Tịch Đình Vân ngạc nhiên.
Phía trước, đường và trời nối liền nhau, trên trời mờ mịt, dưới đất mênh mang, không thấy bóng người cũng không thấy thôn trang, chỉ thấy cỏ dại đung đưa theo gió lạnh, hết sức thê lương.
Hoắc Quyết nói: "Hôm nay là ngày giỗ của phụ vương."
Tịch Đình Vân nói: "Tôi đi chuẩn bị đồ cúng."
"Không cần." Hoắc Quyết bước lên phía trước, quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người lên ngựa, "Phụ vương không thích những thứ dung tục."
Tịch Đình Vân nhìn thấy hắn cưỡi ngựa, thong thả quay lại lối cũ, thật lâu sau mới phản ứng lại, mấy ngày hôm nay hắn chạy ngày chạy đêm chỉ là vì ba cái dập đầu này.
Hoắc Quyết cưỡi ngựa rất chậm, dường như đang chờ Tịch Đình Vân đuổi theo, "Phụ thân của ngươi còn tại thế không?"
Tịch Đình Vân đáp: "Không biết."
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn y một cái.
Tịch Đình Vân giải thích: "Năm mười ba tuổi tôi vào cung, lúc đó thì vẫn còn."
Hoắc Quyết trầm mặc một lúc, nói: "Không muốn tìm ông ta sao?"
"Ông ấy bất đắc dĩ mới phải làm vậy." Tịch Đình Vân nhìn về phía trước con đường, ngữ điệu bình thản như đang nói về chuyện của người khác, "Gặp nhau chỉ càng thêm ngượng ngùng."
Hoắc Quyết nghiêng đầu đánh giá y một lúc, đột nhiên nói: "Ta muốn xem mặt của ngươi."
Tịch Đình Vân nói: "Có thể đổi lấy một điều kiện không?"
"Ứng chiến?"
"Vương gia anh minh."
Hoắc Quyết nói: "Ta không thể rời khỏi Nam Cương, ít nhất là trước mắt không thể."
Tịch Đình Vân đáp: "Trong một năm này, tôi đồng ý đợi."
"Chỉ có một năm?"
"A Cừu chỉ đợi có một năm thôi."
"Hạ Cô Phong thì sao?" Hoắc Quyết hỏi, "Ngươi không đợi hắn sao?"
Tịch Đình Vân kẹp bụng ngựa một chút, sâu xa nói: "Là ngài ấy đang đợi tôi."
Cách ngày mười tám tháng sau vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa, từ đây đi Tỏa Cầm sơn trang vẫn còn thừa thời gian.
Tịch Đình Vân vốn tưởng Hoắc Quyết sẽ quay lại Nam Cương vương phủ một chuyến, nhưng thấy hắn trên đường du sơn ngoạn thủy, không nhanh cũng không chậm, mới hiểu hắn định trực tiếp đi thẳng đến sơn trang luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!