Đầu thạch vấn lộ (9) – Mộng chỉ là mộng, cho dù là mở mắt, hay là nhắm mắt.
Cũng may Hoắc Quyết lại không truy vấn điểm này, như thể đã chấp nhận câu trả lời gượng gạo của y. Hai người im lặng một lúc lâu, đợi đến lúc Tịch Đình Vân nghĩ ra đề tài thì Hoắc Quyết đã một tay cầm lược, một chân thò ra ngoài trúc lâu, khò khò ngủ.
Tịch Đình Vân lặng lẽ ngồi một lúc, sau đó đứng dậy vào trong phòng tìm một tấm thảm để đắp cho hắn.
Hoắc Quyết mở mắt.
Tịch Đình Vân giải thích, nói: "Nửa đêm sẽ lạnh."
Hoắc Quyết híp mắt nhìn y, đột nhiên ngồi dậy, đẩy y ngã xuống.
Tịch Đình Vân ngã xuống sàn, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
Hoắc Quyết vẫn mặc kệ y, đợi y nằm yên, đầu mới lập tức dựa vào, đầu tiên là gối lên ngực y, lại cảm thấy quá cứng, điều chỉnh vị trí một chút, nằm lên bụng y.
Tịch Đình Vân eo nhỏ, bụng mềm, nằm lên trên cực kỳ thoải mái.
Hoắc Quyết hài lòng cọ cọ một chút, kéo thảm đắp lên rồi ngủ.
……
Đã đến đây rồi thì an phận vậy thôi.
Tịch Đình Vân không làm gì được, chỉ biết gối lên cánh tay, nhìn trời.
Ngày hôm sau, Hoắc Quyết dậy, một mình chạy đến thác nước rửa mặt.
Tịch Đình Vân lúc này mới chầm chậm vận động tay chân, tướng ngủ của Hoắc Quyết rất tốt, gần như cả đêm không động đậy, y làm gối, tất nhiên cũng không thể động đậy, thế nên lúc này toàn thân không chỗ nào là không tê mỏi.
Hai người rửa mặt xong, Hoắc Quyết dẫn Tịch Đình Vân đi tham quan trúc lâu.
Tịch Đình Vân mới biết, tuy rằng trúc lâu này nhỏ, nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Trong nhà kho chất đầy hoa củ quả, dưới tầng hầm còn có cả đá khối.
Hoắc Quyết cầm giỏ trúc, lựa những thứ mình thích ăn, sau đó đưa cho Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân ngây người nhận lấy giỏ trúc.
Hoắc Quyết tranh thủ lúc y còn chưa phản ứng lại, cầm theo một hũ rượu và một chiếc cần câu, đủng đà đủng đỉnh ra khỏi cửa.
Đợi khoảng hai tiếng sau hắn mang một con cá nhỏ về, trong trúc lâu đã tỏa ra mùi thơm của cơm.
Tịch Đình Vân sắp cơm trên bàn, thuận tay nhận lấy con cá hắn mang về, tìm một cái chậu gỗ thả vào, "Mời vương gia dùng." Y đưa đũa cho Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết không khách sáo, nhận lấy đũa, bắt đầu ăn.
Một bữa cơm hết sức hòa hợp.
Đến buổi chiều, Hoắc Quyết cầm lấy thương đi luyện công.
Tịch Đình Vân chính đại quang minh đứng xem. Võ công của y tuy không thể liệt vào hàng tuyệt đỉnh thiên hạ, nhưng nhãn quang thì đúng là như vậy.
Hoắc Quyết luyện võ cực quái, không luyện hoàn chỉnh một bộ võ công mà không ngừng luyện cùng một chiêu thức, hơn nữa lại là một chiêu thức vô cùng đơn giản.
Tịch Đình Vân vẫn nghĩ Hoắc Quyết ăn mặc quái dị, thích mặc áo đỏ, lại luôn háo thắng, tính cách nhất định khác xa người thường, võ công hoa lệ lập dị lại bất thường, sau khi tiếp xúc mới biết Hoắc Quyết tuy rằng cao ngạo, nhưng lại không giống Hạ Cô Phong khó tiếp cận, khiến cho người khác khó bề hạ thủ. Sự cao ngao của hắn chỉ là vẻ bề ngoài, tuy rằng dưới vè ngoài đó ẩn chứa những gì còn cần được khai quật, nhưng không giống như bên ngoài thành Bình Tiêu, băng tuyết phủ ngàn năm.
Chính như võ công của hắn, nhìn qua thì thấy thanh thế cực lớn, kỳ thực chiêu nào chiêu nấy đều rất thực dụng, tuyệt không hề lắt léo.
Hoắc Quyết đột nhiên thu thương, quay đầu nhìn y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!