Ta nhìn hắn với vẻ thách thức.
Tiêu Hành khoanh tay, nhìn ta:
"Đừng có giả vờ ngây thơ như thiếu nữ với ta."
Ta buông tay xuống.
"Nửa năm nay, ngươi mở trường học, chữa bệnh miễn phí, tự dưng lại xây dựng thương hội Mạc Bắc, còn làm những gì nữa?"
Hắn hỏi.
Ta im lặng một lúc, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Xây dựng thương hội? Không ngươi phải muốn ép ta mở thương đường với ngoại bang sao?"
Hắn đột nhiên nắm lấy cằm ta, nheo mắt,
"Sau lưng ta, ngươi còn làm những gì nữa?"
Ta bị ép phải ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thông đồng với người man di? Lợi dụng người man di gây loạn bên ngoài, sau đó lại lợi dụng ta khiêu chiến, khi nội loạn ngoại hoạn cùng lúc xảy ra, ngươi sẽ dựa vào đó để hồi kinh trả thù Thái tử?"
Tiêu Hành gằn từng tiếng một hỏi ta.
Trong giọng nói của hắn toát ra sự thất vọng nhiều hơn là tức giận, ta nhẹ giọng, cố gắng làm hắn bình tĩnh:
"Tướng quân bình tĩnh lại, ta... ta chỉ muốn báo thù..."
Hắn ngắt lời ta, vẫn ép hỏi:
"Không phải ngươi nói mình thích làm tướng quân phu nhân sao?" Tiêu Hành cười nhạt,
"Hay là tất cả đều là giả tạo, chưa từng nghĩ sẽ chân thành với ta, chỉ đơn thuần là lợi dụng ta?"
Bầu không khí trở nên ngưng đọng.
Hắn chỉ tay vào ta:
"Thủ đoạn cao tay lắm, quả nhiên là nữ nhi đắc ý nhất của Vân Thân."
Nói xong, hắn phẩy tay áo rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, sắc mặt cũng trầm xuống.
Ý của hắn là, Vân Thân là gian thần, ta là nữ nhi ruột của ông ta, tất nhiên cũng là kẻ xấu xa.
Ta cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của mình.
Dạy học và chữa bệnh là cách tốt nhất để lấy lòng người!
Ta muốn mở thương đường, nhưng Tiêu Hành không đồng ý.
Người man di vì e ngại Tiêu Hành, từ lâu đã không dám xâm phạm.
Nhưng ta cần người man di, vì vậy ta phải lợi dụng thương hội để mở rộng quan hệ với bên ngoài.
Hoàng thượng và Thái tử an nhàn hưởng lạc quá lâu, lâu đến mức quên mất sự đe dọa và hung hãn của người man di. Bọn họ mải mê yến tiệc, ngay cả Tiêu Hành cũng dám giam cầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!