Chương 20: (Vô Đề)

Kiều Mẫn Diệc tìm đến ta, hỏi ta còn muốn mở thương đường hay không.

"Không mở nữa, nhưng vẫn có thể tiếp tục buôn bán." Ta nói với Kiều Mẫn Diệc,

"Lúa mì và lương thực ở đây rất tốt, có thể vận chuyển đi nơi khác."

Người dân ở Mạc Bắc đều biết ta là Vân Bình Khanh.

Họ không quan tâm đến thân phận của ta, nhưng không còn gọi ta là tướng quân phu nhân nữa, mà đổi thành đại tiểu thư.

Chuyện hôn sự của đại tiểu thư, nhờ sự nỗ lực của mẫu thân và các vị thẩm nương, đã trở thành chuyện đại sự được mọi người ở Mạc Bắc quan tâm.

Rất nhiều nam nhân trẻ tuổi đứng chờ ta ngoài trường học.

Lúc rảnh rỗi, ta sẽ nói chuyện với họ vài câu, khi bận rộn thì hẹn lần sau gặp lại.

Nhưng kỳ lạ là, tất cả những người này đều không xuất hiện vào lúc đã hẹn.

Nhiều lần như vậy, ta bắt đầu nghi ngờ nhan sắc của mình, liệu có phải thật sự xấu xí như lời Tiêu Hành nói, khiến người ta chán ghét hay không.

Kiều Mẫn Diệc đỏ mặt nói:

"Nếu đại tiểu thư mà xấu, thì trên đời này không còn ai là xinh đẹp nữa."

Ta cười khổ.

"Ngày mai có vở kịch mới, đại tiểu thư có muốn đi xem không?" Hắn hỏi ta.

Được chứ.

Nhưng ngày hôm sau ta đến hí viện, Kiều Mẫn Diệc lại thất hẹn.

Mấy ngày liền không thấy hắn, kỳ lạ là, xung quanh ta, ngoại trừ các vị phu tử ra, không còn bóng dáng của bất kỳ nam nhân nào nữa.

Kiều Mẫn Diệc.

Ta bắt gặp hắn ở quán rượu,

"Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?"

Nào ngờ, Kiều Mẫn Diệc nhìn thấy ta, sắc mặt thay đổi, quay đầu bỏ chạy vào con hẻm nhỏ.

Trông hắn như thể ta là ma quỷ đến đòi mạng.

Chạy trốn làm gì? Ta thật sự không hiểu, bèn đến tận nhà tìm hắn.

Hắn trốn sau cửa, không dám ra ngoài, chỉ nói:

"Hãy nghĩ xem người sai ở chỗ nào, nên... nên xin lỗi ai hoặc chuyện gì, người... người phải dũng cảm đối mặt!"

Xin lỗi? Ta còn chưa kịp hỏi, Kiều Mẫn Diệc thò nửa khuôn mặt ra, nhìn trái nhìn phải, nói vội hai câu rồi đóng sầm cửa lại.

"Người mau đi tìm tướng quân đi, nếu không tất cả những nam nhân tiếp xúc với người đều sẽ bị tướng quân mời đi 'uống trà' đây."

"Tướng quân rất dịu dàng, người đừng sợ, đừng trốn tránh." Hắn ta nói.

Ta đứng trên đường, xung quanh người qua kẻ lại, liên tục có người chào hỏi ta.

Ta mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!