Chương 18: (Vô Đề)

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài.

Trời sáng, Tiêu Hành đẩy cửa bước vào, ta ngồi trên giường chờ hắn.

Nhìn thấy ta, hắn sững người một chút, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặt lại.

Nghĩ kỹ chưa?

Ta gật đầu.

Nàng muốn vào cung? Khi nói câu này, trong mắt hắn cuồn cuộn cơn giận.

Ta lắc lắc tay:

"Không, ta muốn trở về Mạc Bắc."

Tiêu Hành sững sờ, biểu cảm thay đổi nhanh chóng, hắn bước đến bàn rót một ly trà lạnh uống cạn.

"Vân Bình Khanh, Mạc Bắc không phải là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."

Ta gật đầu đồng ý.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn toan rời đi, ta gọi hắn lại:

"Ta cần một bộ quần áo sạch sẽ, nếu có thể, ta còn muốn tắm rửa."

Bước chân hắn dừng lại, cất giọng bất mãn: Ta biết rồi. Sau đó rời đi.

Tiếng chuông tang vang lên!

Kinh thành lúc này chắc hẳn rất hỗn loạn, ta hơi hối hận vì đã bảo hắn đi tìm quần áo sạch cho ta.

Ta lén lút mở cửa nhìn ra ngoài, ánh mắt vừa lướt qua, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn, ta vội vàng mở cửa ra:

"Mua quần áo không gặp nguy hiểm gì chứ?"

"Không cần nàng quan tâm."

Hắn ném bộ quần áo xuống, sau đó rời đi.

Một lát sau, hắn lại mang theo một thùng nước nóng và thuốc trị thương bước vào.

Lúc làm những việc này, hắn đều không nhìn ta.

Ta tự mình tắm rửa, bôi thuốc, Tiêu Hành hỏi từ bên ngoài cửa: Xong chưa?

Sắp xong rồi. Ta nhìn vào gương, vết thương trên lưng đã đóng vảy lại bị rách ra, trông thật thảm hại.

Tiêu Hành hình như vẫn chưa rời đi.

Ta vội vàng đổ một ít thuốc bột lên lưng, sau đó mặc quần áo vào, mở cửa hỏi hắn:

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không đứng ngoài cửa như vậy.

Ánh mắt hắn lướt qua người ta, cuối cùng dừng lại trên bàn tay dính đầy thuốc bột của ta, nhưng lại không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!