Tiêu Hành thở hổn hển.
Ta chủ động nắm lấy tay hắn.
"Ta đến Mạc Bắc nửa năm rồi, tướng quân chưa từng dẫn ta ra ngoài chơi, người ngoài còn tưởng ta tự phong mình là tướng quân phu nhân đấy."
Bàn tay hắn rộng lớn ấm áp, lòng bàn tay có lớp chai mỏng, và một vết sẹo.
Ta miết nhẹ vết sẹo ấy, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười.
Trong mắt hắn thoáng vẻ nghi hoặc.
Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ra đường.
Hôm nay thời tiết rất đẹp.
Ta dừng lại trước quầy bán rượu của một ông lão, mỉm cười nói:
"Phu quân ta khen rượu của ông rất ngon."
Ông lão liên tục cúi đầu cảm tạ, lại tặng thêm nửa cân rượu cho Tiêu Hành.
Tiêu Hành trả tiền, tay cầm bình rượu, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, rồi nhìn sang ta.
Người dân vây quanh hắn, hỏi hắn nếu triều đình đánh đến, mọi người phải làm sao.
Dân quân trong thành có nên xuất trận hay không.
Tiêu Hành nói mọi người chỉ cần ở lại trong thành, không cần xuất trận. Vừa nói, hắn đột nhiên dừng lại, siết chặt lấy tay ta.
Phụt...
Hắn phun ra một ngụm máu.
Sau đó nhìn chằm chằm vào ta, ngã gục xuống đất.
Cả con đường trở nên im lặng, gió cũng như ngừng thổi.
Ngay sau đó, tiếng ồn ào vang lên.
Tiếng khóc thảm thiết vang khắp nơi.
Ta ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hành, tay vẫn bị hắn nắm chặt, mắt hắn vẫn mở to, nhìn thẳng vào ta.
Ngày 27/9, Tiêu Hành trúng độc nặng, thuốc thang vô hiệu, chỉ còn thoi thóp.
Cả con đường này đều là nhân chứng.
Tiêu Hành được đưa về quân doanh.
Buổi tối, ta ngồi bên bàn, bị mẫu thân chỉ tay mắng:
"Vân Bình Khanh, con giống hệt phụ thân con, không từ thủ đoạn, lại còn ích kỷ!"
Lúc phụ thân ta đầu quân cho Thái tử, mẫu thân đã phản đối.
"Chuyện này người không hiểu đâu, con tự có sắp xếp." Ta nói với mẫu thân.
Mẫu thân nghe xong, ngã ngồi xuống ghế, bởi vì đây chính là câu nói mà phụ thân ta từng nói với bà ấy, nhiều năm sau, con gái của bà ấy lại dùng chính câu nói ấy để đối đáp lại bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!