Chương 90: Kết thúc · Xuân triều

Thêm một hai tháng nữa trôi qua, bụng bầu của Dịch Tư Linh đã thực sự lộ rõ, muốn giấu cũng không được. Mỗi lần cô cúi xuống nhìn cái bụng ngày càng lớn của mình, lại cảm thấy có chút cạn lời.

Hai mươi lăm năm cuộc đời xinh đẹp, ngay cả một chút mỡ bụng cũng chưa từng có, vậy mà giờ đây cái bụng phẳng lì đã trở thành một quả bóng căng tròn.

Cô thầm cầu xin cái bụng đừng phình to thêm nữa, ngàn vạn lần đừng xuất hiện vết rạn, nếu không cả đời này cô sẽ không tha thứ cho Tạ Tầm Chi.

Tạ Tầm Chi còn lo lắng hơn cả cô, mỗi đêm đều cẩn thận xoa dầu dưỡng da đặc biệt cho vợ, tổng cộng có đến ba loại, và động tác xoa dầu cũng phải tuân theo sự chỉ dẫn của nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp.

Tạ Tầm Chi ghi nhớ từng bước đi một cách cẩn thận, mỗi động tác đều không được sai sót, thứ tự sử dụng từng loại dầu cũng không được nhầm lẫn, động tác mát

-xa thì vô cùng nhẹ nhàng và tỉ mỉ.

Dịch Tư Linh cười anh làm việc quá nguyên tắc. Tạ Tầm Chi chẳng hề bận tâm cô nói gì, tùy ý cô trêu chọc, việc cần làm anh vẫn cứ làm, vẫn theo đúng khuôn phép, ngày nào cũng không quên mát

-xa cho vợ.

Thỉnh thoảng, bụng cô sẽ khẽ động đậy, đó là em bé bên trong đang "trò chuyện" với bố mẹ.

Tạ Tầm Chi nhớ rõ lần đầu tiên cảm nhận được thai động, bàn tay anh đang áp nhẹ lên bụng Dịch Tư Linh, hương thơm dịu nhẹ của dầu hoa hồng quả mơ lan tỏa, bỗng nhiên, phía dưới bụng cô như có một bàn chân nhỏ xíu khẽ đá vào tay anh.

Hô hấp của Tạ Tầm Chi nghẹn lại, cả người căng thẳng như dây đàn, bàn tay khựng lại, không dám cử động.

Tạ đổng, người luôn điềm tĩnh và quyết đoán trong mọi tình huống, giờ đây trông giống như một học sinh bị phạt đứng, lo lắng nhìn Dịch Tư Linh, "... Vừa nãy là... con đá anh sao?"

Một người đàn ông nghiêm nghị như anh, khoảnh khắc vô tình bộc lộ sự bối rối lại trở nên hài hước lạ thường, khiến người ta không khỏi bật cười.

Dịch Tư Linh lười biếng nằm trên chiếc gối cao, mái tóc đen như thác nước xõa dài, nhấc chân đá nhẹ vào bụng Tạ Tầm Chi, "Con đá anh hay không thì em không biết, nhưng em đang đá anh đấy."

Tạ Tầm Chi tay trái nắm lấy chân Dịch Tư Linh, tay phải áp lên bụng cô, rất nhanh, sinh linh bé nhỏ trong bụng dường như có cảm ứng với anh, lại khẽ đạp một cái.

"Nó lại đá anh rồi. Anh chắc chắn đấy." Tạ Tầm Chi nói một cách nghiêm túc như đang phê duyệt một hợp đồng trị giá hàng chục tỷ.

Dịch Tư Linh cố gắng nhịn cười, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cười đến nỗi cổ và người đều nóng bừng, "Anh có cần ngây ngô đến thế không... Tạ Tầm Chi... Đây là thai máy đấy..."

Tạ Tầm Chi mím môi, nhìn cái bụng được xoa dầu bóng loáng của cô, giống như một sân băng, lòng bàn tay anh dính dầu trơn trượt, không tự chủ trượt về phía trước, thuận thế nắm lấy quả táo đang lăn.

"Bà xã, vốn từ hình dung của em càng ngày càng phong phú đấy."

Từ "quê mùa" đến "cổ hủ" đến "lão b**n th**" đến "ngốc" rồi lại đến "ngây ngô". Anh bị cô châm chọc đến thương tích đầy mình, chỉ có thể trút giận lên quả táo ngọt ngào.

Tinh dầu nhanh chóng bao phủ lớp vỏ trái cây, anh chậm rãi mát

-xa, lực đạo vừa phải, khiến cô thất thần hé miệng, những ngón chân sơn móng tay bảo vệ môi trường không nhịn được bấu chặt vào tấm chăn nhung mềm mại.

"... Tạ Tầm Chi." Giọng Dịch Tư Linh dần dần mềm nhũn, nghe có chút đáng thương, "Em sai rồi..."

"Đổi một từ khác." Lòng bàn tay anh khép lại, quả táo bị nắm chặt trong tay.

Dịch Tư Linh ủy khuất th* d*c, hơi thở hỗn loạn, giọng mũi nghẹn ngào, "Ông xã..."

"Ông xã ngây ngô sao?"

Dịch Tư Linh vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn co được duỗi được: "Không ngốc... Ông xã em thông minh nhất."

Cô đã bị anh "bắt thóp", ngón cái không ngừng cọ xát vào vết chai thô ráp ở đầu ngón tay anh, làm sao còn dám nói anh một lời?

Tạ Tầm Chi khẽ cười, không nỡ trêu chọc thêm, nếu để cô ngang bướng quá mức, cuối cùng người phải dỗ dành vẫn là anh.

Nước mắt là thứ quý giá, không thể lãng phí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!