Chúng ta vẫn là chúng ta.
Dịch Tư Linh cảm thấy mãn nguyện mà cười tươi rói, cởi dây an toàn, chống tay lên bảng điều khiển trung tâm đứng dậy, khom người chui sang phía Tạ Tầm Chi.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã ngồi gọn trong lòng anh, nhanh nhẹn và linh hoạt, hiện tại cô vẫn chưa cảm thấy nặng nề, cả người đều uyển chuyển nhẹ nhàng.
Thân thể Tạ Tầm Chi phản ứng nhanh hơn não bộ một bước, anh đón lấy cô, ôm chặt vào lòng, như nâng niu một bó hoa thơm ngát.
Trong nhà hàng Thái ở Cảng Đảo, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, Tạ Tầm Chi đã cảm thấy cô cực kỳ giống một đóa hoa kiều diễm lộng lẫy.
Loại hoa này quá khó trồng, cần người trồng hoa mỗi ngày mỗi đêm tỉ mỉ chăm sóc, cẩn thận tưới bón, nâng niu vun xới, che chở cẩn thận, mới có cơ hội thưởng thức một lần hoa nở.
Anh tự biết không phải người giỏi chăm hoa, ánh mắt đầu tiên thấy cô, theo lý thường hẳn là kháng cự, cô quá đẹp, đẹp đến mức khiến anh kháng cự, anh cảm thấy không thể chống đỡ được cô.
Không chống đỡ được thì dứt khoát không cần chống đỡ nữa. Ban đầu anh đã nghĩ như vậy.
Cô không phải hình mẫu người bạn đời trong tưởng tượng của anh. Mẹ anh từng hỏi anh, rốt cuộc muốn người vợ như thế nào, anh chỉ nói, chỉ cần cha mẹ đồng ý, tương lai có thể tôn trọng nhau như khách là tốt rồi.
Anh không cho rằng có thể cùng Dịch Tư Linh tôn trọng nhau như khách, đương nhiên, bây giờ nghĩ lại thật là nực cười.
Là từ khi nào, anh muốn có được đóa hoa này?
Tạ Tầm Chi không thể đưa ra một mốc thời gian rõ ràng, chỉ biết sự si mê và d*c v*ng đối với Dịch Tư Linh dần dần mãnh liệt, từ lúc bắt đầu nghiêm túc bình tĩnh, đến tò mò, đến bất đắc dĩ, đến yêu thích, đến từng bước si ngốc, đến giờ phút này, muốn cô vĩnh viễn vì anh mà nở rộ.
Anh chính là thích ngắm nhìn vẻ đẹp cao ngạo, rực rỡ của cô, thích cô làm nũng, thậm chí thích cả sự nghịch ngợm của cô.
Dịch Tư Linh nép trong lòng anh, đáy mắt lấp lánh màu sắc rực rỡ của màn đêm, thỉnh thoảng ngước mặt nhìn Tạ Tầm Chi, anh trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết ánh đèn xe đỏ tươi như dòng chảy hỗn loạn quét lên mặt anh, lên người anh, làm cho vẻ tuấn tú của anh càng thêm mạnh mẽ.
Lồng ngực anh cũng rất ấm áp, hương vị hormone ẩn dưới lớp áo sơ mi, mơ hồ lan tỏa, khiến cô say mê.
Dịch Tư Linh bỗng nhiên nghĩ, nếu như cái mầm nhỏ trong ảnh chụp kia là con gái, liệu có giống cô không? Nếu là con trai, liệu có giống anh không? Hay là sẽ giống cả hai người, vậy thì chắc chắn là một đứa trẻ thú vị nhất.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Tạ Tầm Chi thu hồi ánh mắt, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu cô, "Đột nhiên rất cảm ơn mẹ, còn có dì Yến, còn có ba mẹ em."
Dịch Tư Linh nghiêng đầu, không hiểu nhìn anh.
"Nếu không có họ, có lẽ chúng ta đã không gặp được nhau."
Dịch Tư Linh cười, "Nếu không gặp được em, anh cũng sẽ sống như vậy thôi. Vẫn sẽ là người dẫn dắt Lam Diệu, vẫn cao cao tại thượng, vẫn phú quý cả đời, nói không chừng người vợ kia của anh còn tốt với anh hơn em nhiều, anh sẽ càng hạnh phúc. Anh biết mà, em thật ra không giỏi đối xử tốt với người khác."
Cô nói xong, đáy lòng trào lên chua xót, cùng nỗi buồn không thể kiềm chế.
Vẻ mặt dịu dàng của Tạ Tầm Chi đột nhiên lạnh xuống, không phải vì nghĩ đến điều gì, đáy mắt thậm chí thoáng hiện một chút sợ hãi, anh ôm chặt cô, khẽ nói: "Dịch Tư Linh, đừng nói những lời như vậy. Sẽ không có người khác, sẽ chỉ là em."
Anh chỉ muốn gặp được cô, và chỉ muốn ở bên cô.
Không ai có thể mang lại cho anh hạnh phúc như thế này, cô chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho anh.
"Vợ của anh sẽ chỉ là em."
"Vì sao anh chỉ muốn có em?"
Dịch Tư Linh rúc lại gần hơn, chóp mũi chạm vào cằm anh, trong bóng đêm mờ ảo, cô giống như một yêu tinh quyến rũ lòng người.
Tạ Tầm Chi giận cô dùng cách này trêu chọc anh, nhưng không có cách nào, nỗi sợ hãi trong lòng anh theo thủy triều rút đi, anh chắc chắn nói với cô: "Không có vì sao cả, Dịch Tư Linh. Cho dù chúng ta không gặp nhau theo cách này, cũng sẽ có một cách khác để gặp nhau. Tóm lại, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Anh rất chắc chắn, giống như chắc chắn mặt trời ngày mai sẽ cứ theo lẽ thường mọc lên. Anh đang nói một chuyện hiển nhiên như chân lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!