Chương 8: Freud

Tầng cao nhất của khách sạn Vân Hề là căn hộ riêng tư của Tạ Tầm Chi. Cứ mỗi khi có nhiều công việc giao tiếp, không kịp về Tạ gia trang, anh lại nghỉ chân ở đây.

Khóa vân tay vừa mở, Tạ Tầm Chi bước vào trong.

Chú Mai đang ở phòng thay đồ là lượt những bộ tây trang thường ngày của Tạ Tầm Chi, nghe tiếng động liền đi ra. Thấy anh đang đứng cởi cà vạt, vẻ mặt lạnh lùng khác lạ, chú Mai hỏi: "Sao giờ này cậu lại lên đây?"

Nút thắt Windsor cuối cùng cũng được nới lỏng, Tạ Tầm Chi kéo cà vạt xuống, đáp: "Đợi đủ lâu rồi."

Vẻ mặt chú Mai hơi kỳ lạ, ông bóng gió: "Không phải nói thiếu phu nhân sẽ đến sao, cậu cũng không nán lại nói chuyện với cô ấy thêm chút nữa?"

Tạ Tầm Chi liếc nhìn chú Mai.

Vẻ mặt chú Mai dịu xuống, động tác tay chân cũng chậm lại. Ông được phu nhân giao phó, muốn tường trình lại mọi chuyện xảy ra tối nay, giờ có cơ hội hỏi, sao ông có thể bỏ qua.

Ông cười tủm tỉm nói: "Theo tôi thấy, chuyện lần trước tám phần là hiểu lầm. Cậu chỉ cần nói chuyện tử tế với thiếu phu nhân, hiểu lầm được giải tỏa thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi."

Ông đang ám chỉ chuyện Dịch Tư Linh có bạn trai. Chuyện này vẫn được giữ kín với những người lớn trong nhà, không ai dám hé răng, ngay cả Tạ Tri Khởi l* m*ng nhất cũng im thin thít.

Tạ Tầm Chi ném chiếc cà vạt lên kệ ở huyền quan, rồi thả mình xuống sô pha, lại đưa tay tháo chiếc đồng hồ nạm kim cương trị giá cả gia tài. "Đừng có gọi bậy." Giọng anh khàn đặc, nặng nề buông ra ba chữ.

Lúc này chú Mai mới nhận ra giọng anh có gì đó không ổn, hình như đã uống quá chén.

Tửu lượng của Tạ Tầm Chi vốn không tốt, những người thân cận đều biết rõ. Đừng nói đến rượu mạnh, chỉ cần hai ly rượu vang đỏ là anh đã say khướt. Ngày thường giao tiếp xã giao, cũng chẳng ai ép anh uống, chỉ là nâng chén chạm môi cho có lệ. Đến địa vị của anh bây giờ, việc uống hay không uống rượu chẳng còn ảnh hưởng gì đến sự thành bại.

"Sao lại uống nhiều thế, chẳng phải có cocktail rồi sao?" Chú Mai bước đến quầy bếp, rót một cốc nước ấm, thêm vào hai muỗng mật ong chanh dây nhà làm, vừa khuấy vừa nghĩ ngợi, rồi ông lại nở một nụ cười đầy ẩn ý:

"Là uống cùng thiếu phu nhân phải không?"

Bằng không thì ai có đủ trọng lượng, khiến đại công tử họ Tạ phải uống đến say mèm trong những buổi tiệc xã giao như thế này.

Động tác tháo đồng hồ của Tạ Tầm Chi khựng lại. Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân... nghe sao mà chói tai. Cuộc hôn nhân này có thành hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn, với tình hình hiện tại, khả năng đổ vỡ là rất cao.

Nghĩ đến đó, chiếc đồng hồ kim cương trên tay anh bỗng trở nên châm biếm lạ thường. Anh đường đường là lần đầu kết hôn, vậy mà lại nghe theo lời mẹ và em gái bày vẽ, cố gắng tô vẽ bản thân thành một con công lòe loẹt.

Chẳng phải anh đã cố gắng thu hút ánh mắt của Dịch Tư Linh bằng cách đó sao? Dựa vào những viên kim cương này? Vậy mà đôi mắt của Dịch Tư Linh tối nay đã nhìn về phía ai?

Ngày hôm nay quả thật quá hoang đường, sự hoang đường này khiến lòng anh bồn chồn khó chịu, bèn siết chặt chiếc đồng hồ kim cương, ánh mắt tối sầm nhìn chú Mai đang gặp họa vô đơn chí, giọng lạnh băng: "Ai là thiếu phu nhân của ông?"

Bộ tây trang phẳng phiu trên người anh, chiếc cằm sắc sảo, tất cả đều toát lên những đường nét lạnh lùng, nghiêm nghị đến mức gần như xa cách.

Cơn giận vô cớ này thật khiến người ta khó hiểu.

Chú Mai ấm ức, nghĩ bụng cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, dù sao rồi cũng phải kết hôn, nói sớm hay nói muộn chẳng đều phải gọi như vậy sao?

Tạ Tầm Chi rất ít khi nổi giận, gần như chưa từng có. Lần trước anh tức giận là ba năm trước, cậu thiếu gia nhỏ ở trường học xô xát với bạn, đánh gãy tay người ta, náo loạn đến cả đồn cảnh sát.

Một người xưa nay ôn tồn lễ độ, hỉ nộ không lộ ra ngoài, một khi cảm xúc nổi sóng, sẽ chỉ khiến người ta càng thêm run sợ.

"Là tôi dùng từ không chuẩn xác. Thiếu gia đừng trách." Chú Mai vội xoa dịu, đặt cốc nước mật ong lên bàn trà, "Dịch tiểu thư, là Dịch tiểu thư."

Tạ Tầm Chi nuốt xuống cổ họng, cuối cùng cảm thấy chẳng còn hứng thú gì. Anh bưng cốc nước mật ong lên, giọng cũng dịu lại, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, chú Mai. Tôi không có ý trách cứ ông."

Chú Mai thở dài, "Xin lỗi tôi làm gì." Chẳng phải đây là làm khó ông sao?

Thiếu gia vốn tính tốt, đối đãi với người dưới cũng rất tốt.

Ở tập đoàn, dù là nhân viên bình thường chào hỏi anh, anh cũng sẽ mỉm cười gật đầu, không hề kiêu căng tự phụ. Bất quá cũng không có nhiều nhân viên dám bắt chuyện với anh. Anh là người quân tử như ngọc vậy, nhưng vẫn có không ít người e dè anh, bởi thân phận, địa vị, quyền thế, năng lực, cùng khí chất của người bề trên được nuôi dưỡng từ nhỏ, tất cả đều khiến anh dễ dàng có được sự ngưỡng vọng, và tất cả đều là sự ngưỡng vọng.

"Tôi chỉ mong cậu được bình an, tiên sinh và phu nhân được khỏe mạnh. Tạ gia ngày càng hưng thịnh." Chú Mai bỗng nhiên cảm khái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!