Người đàn ông trước mắt chính là Tạ Tầm Chi.
Mắt Dịch Tư Linh tối sầm lại, cả người ngây dại, cô không ngờ mình lại xui xẻo đến thế! Ngốc nghếch tự động đưa tới cửa, không những làm lộ chuyện, mà còn tự bại lộ thân phận!
Bắc Kinh quả nhiên không phải nơi cô tung hoành, đến vận may cũng bị đóng băng mất rồi.
Cô siết chặt ly rượu trong tay, năm ngón tay thon dài mất hết huyết sắc, lưng thẳng đến cứng đờ. Hai bông tuyết khẽ lắc lư trên tai, một lúc sau, vẻ mặt cứng đờ của cô mới hơi giãn ra, "...... Anh là Tạ Tầm Chi?"
"Là tôi."
Hai chữ bình tĩnh này khiến huyết áp Dịch Tư Linh như muốn tăng vọt. Cố gắng giữ bình tĩnh, không được nổi cáu, nhưng đồng thời, cô cũng buộc phải quan sát, đánh giá.
Đây là người đàn ông được bố mẹ cô ca ngợi hết lời, đây là Tạ Tầm Chi khiến cô bối rối suốt một thời gian dài. Cô thậm chí phải hơi ngước cằm lên mới nhìn thẳng vào mắt anh.
Người đàn ông rất cao, cao hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Vẻ ngoài của anh không những không xấu, ngược lại còn vô cùng tuấn tú. Dịch Tư Linh buộc phải thừa nhận, tự mình tát vào mặt mình một cái đau điếng.
Các đường nét trên khuôn mặt anh góc cạnh, sống mũi thẳng và cao vút, nhưng không phải kiểu thô kệch phương Tây, mà mang vẻ thanh lịch, như một chiếc quạt xếp quý phái, lặng lẽ khép lại, hiếm khi mở ra hết. Chỉ thoáng gặp ở Cảng Đảo, anh đã khiến cô nhớ mãi. Kiểu đàn ông như vậy thật hiếm thấy, đúng là có tướng mạo quý phái... Mẹ cô không hề nói dối... Không đúng!
Cô bỗng nhiên nắm bắt được điều quan trọng, Tạ Tầm Chi đến Cảng Đảo làm gì?
Im lặng một lát, Dịch Tư Linh với ánh mắt bối rối cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt anh, nói thẳng: "Anh biết tôi."
Sao có thể không biết? Chuyện hôn sự của họ, cả hai đều ngầm hiểu mà không nói ra. Cô có thể đến Bắc Kinh thử anh, thì anh cũng có thể đến Cảng Đảo dò hỏi về cô.
Cô dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được đối phương biết cô là Dịch Tư Linh. Ảnh chụp của cô đầy rẫy trên mạng, chỉ cần tìm kiếm sơ qua là thấy, huống chi cô còn có Instagram cá nhân, nơi cô chia sẻ không ít khoảnh khắc đời thường.
Tạ Tầm Chi bị cô vạch trần, cũng không hề hoảng hốt, trầm giọng gọi một tiếng "Dịch tiểu thư". Giọng anh trầm ấm, rất dày, mang theo một chút gì đó khó tả.
Quả nhiên!
Dịch Tư Linh nghiến răng, siết chặt ly rượu trong tay, nhất thời thẹn quá hóa giận: "Vậy ra lần đó anh đến Cảng Đảo là để thử tôi, Tạ tiên sinh thật là bày vẽ quá đáng!"
Tạ tiên sinh quả thật không hề chột dạ, giọng đáp lại cô rất bình tĩnh, như đang dỗ dành một con mèo nhỏ đang nổi cáu: "Chuyến công tác Cảng Đảo lần đó là do tiện đường, gặp được cô ở nhà hàng chỉ là trùng hợp."
Là Tạ Minh Tuệ đứng sau lưng anh, có được lịch trình của Dịch Tư Linh, sau đó cố ý nói muốn đi ăn nhà hàng Thái đó.
Không phải anh chủ động dò hỏi, không tính là thử.
Dịch Tư Linh nào chịu tin, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì xấu hổ, "Thế vừa nãy thì sao, không phải đang thử tôi thì là cái gì?"
Biết rõ cô là ai, còn không lộ vẻ gì, cố tình dẫn dụ cô đi sai hướng.
Lão già tâm cơ thâm sâu, đúng là đáng ghét.
Tạ Tầm Chi biết điều: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không cố ý."
Anh giơ ly rượu trong tay lên, ý bảo tự phạt một ly, chất lỏng trôi xuống cổ họng, yết hầu anh khẽ động vài nhịp.
Dịch Tư Linh liếc thấy yết hầu anh, lúc chuyển động không hiểu sao lại rất gợi cảm, thần sắc cô thoáng giật mình, may mà kịp hoàn hồn khi anh nhìn sang.
Cô nhíu đôi mày thanh tú, bực mình vì mình lại xao động vào lúc này.
Tạ Tầm Chi làm như không thấy hành động nhỏ của cô, khẽ cười, "Dù sao chúng ta cũng chưa chính thức gặp mặt, mạo muội nói quen biết cô, sợ thất lễ."
Một câu nói khéo léo biết bao, vừa tinh tế tách mình ra, lại khiến cô không thể bắt bẻ.
Nếu không phải EQ cực cao, thì chính là tâm cơ quá sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!