Chương 5: Freud

Dịch Tư Linh chọn ngồi ở vị trí trung tâm có tầm nhìn tốt nhất, khi đi qua bàn bên cạnh, cô liếc mắt vào bên trong tấm bình phong, thấy một bóng dáng rất rộng, bộ tây trang chất liệu hoàn hảo.

Không nhìn nhiều, cô vội vàng thu hồi ánh mắt.

Hai bàn lưng tựa lưng, cách nhau một tấm bình phong.

Ngồi xuống xong, Dịch Hân Linh để Dịch Tư Linh khỏi rối rắm, không cần nhìn thực đơn đã gọi món: "...... Một phần bánh bao thịt bò, một bát mì trộn tương, tào phớ, một chén nhỏ lòng dê nấu canh, bánh lưỡi lừa nhân đậu đỏ, bánh ngọt thịt nguội đặc sắc."

Dịch Tư Linh: "Nhiều quá, ăn không hết đâu."

Dịch Hân Linh xua tay: "Không sao, nhiều thì em gói mang về cho bạn cùng phòng ăn."

"Vậy em với các bạn ấy gọi thêm một phần nữa đi." Dịch Tư Linh oán trách em gái làm việc không lịch sự, sao có thể mang đồ ăn thừa cho người khác ăn.

Dịch Hân Linh cười hì hì, chê chị mình nhiều chuyện: "Trời đất, bọn em không để ý thế đâu. Em cũng hay ăn đồ ăn vặt thừa của các bạn ấy mà."

Dịch Tư Linh không hiểu khái niệm ký túc xá và bạn cùng phòng, cô học đại học ở Luân Đôn, ở một căn biệt thự cao cấp Kensington trị giá 5 triệu bảng Anh, không có bạn cùng phòng, chỉ có dì Lật, quản gia, người hầu đủ quốc tịch, cùng với vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô.

Đồ ăn lên rất nhanh. Chiếc bánh bao nóng hổi không tinh xảo như tưởng tượng, to bằng nắm tay, thịt nhiều đến sắp tràn ra ngoài, bóng nhẫy dầu, thấm vào vỏ bánh.

Bát tào phớ rắc hành lá, còn có vài giọt dầu ớt, Dịch Tư Linh nhăn mày, bị em ba "tẩy não" gần chết, mới miễn cưỡng nếm một miếng.

Ăn tào phớ mặn? Mặt cô lộ vẻ kinh hãi.

"Ăn mì trộn tương cũng tốn công ra phết, khóe môi dễ dính tương lắm," cô vừa nói vừa khéo léo cuốn từng sợi mì một, y như ăn mì Ý.

Dịch Hân Linh không đành lòng nhìn, bèn kiếm chuyện hỏi: "Sao tự dưng chị lại nghĩ đến việc đến tìm em chơi vậy? Có phải chị hai với em út chọc giận chị không?" Nên mới chạy đến "hành hạ" cô em này.

Dịch Tư Linh lấy khăn giấy chấm khóe môi, "Không phải vì em."

Dịch Hân Linh ngẩn người, buông đũa, nghiêm túc nhìn chị: "Không vì em thì vì ai?"

Dịch Tư Linh nhìn xa xăm hàng cây bạch quả bên đường, "Là..."

Cô nói được nửa câu rồi im bặt, Dịch Hân Linh sốt ruột đến bốc hỏa, "Là cái gì!"

"Lão già muốn bán chị đến Bắc Kinh." Dịch Tư Linh gắp một miếng đậu phụ vàng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.

"!"

Đại não Dịch Hân Linh gào thét, lượng thông tin này quá lớn, cô chỉ mới ba tháng không về nhà thôi mà, "Bán cho ai ở Bắc Kinh? Ai chịu mua chị chứ? Người này điên rồi à, có tiền không biết tiêu vào đâu?"

Dịch Tư Linh lạnh nhạt liếc em gái một cái.

Dịch Hân Linh rụt vai, "Em không xen vào... Chị cứ nói tiếp đi..."

"Tạ Tầm Chi." Dịch Tư Linh nhắc đến cái tên này đã có chút ghét bỏ, đôi mắt đẹp khép hờ, giọng điệu lạnh lùng, "Một tên già cổ hủ ra vẻ đạo mạo, ba mươi tuổi, còn xấu nữa, lão già thật là nghèo đến điên rồi, muốn chị gả cho loại người này."

Sau tấm bình phong, Tạ Tầm Chi và ông Tề đều im lặng, tràn ngập cảm giác xấu hổ.

Ba chữ "Tạ Tầm Chi" kia thật sự quá rõ ràng.

Ông Tề không giả vờ được nữa, chỉ có thể liếc nhìn Tạ Tầm Chi với ánh mắt phức tạp.

Sắc mặt Tạ Tầm Chi bình tĩnh như mặt hồ, như biển rộng chứa trăm sông, chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục lắng nghe những lời "hay ho" đưa đến tận cửa.

"Rốt cuộc là thế nào, sao tự dưng lại muốn chị kết hôn?" Sắc mặt Dịch Hân Linh cũng thay đổi, cả bàn đồ ăn chẳng nuốt nổi một miếng.

Nhưng cô có chút không tin, Dịch Tư Linh đôi khi thích khoa trương, "Cái lão cổ hủ kia không có thật đâu nhỉ, có phải chị nhầm không? Gu của Daddy không đến mức tệ vậy đâu, trước đây tìm cho chị mấy người toàn soái ca mà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!