Tạ Tầm Chi cũng chẳng hơn Dịch Tư Linh là bao.
Anh đã sớm quen với việc mỗi đêm có người vợ mềm mại dịu dàng ngủ bên cạnh, có thể ôm ấp hôn hít l*m t*nh một trận, đột nhiên phải một mình ngủ trên chiếc giường Bạt Bộ vừa nhỏ vừa hẹp kia, sự khác biệt không hề nhỏ.
Huống chi mấy ngày nay phòng ngủ chính đang sửa chữa, anh chỉ có thể ở tạm trong sương phòng ở sân bên cạnh, cảm giác càng thêm phức tạp.
Việc chạy bộ buổi sáng gián đoạn mấy ngày lại được khôi phục, mỗi ngày anh chạy càng xa hơn, dường như có nguồn năng lượng vô tận muốn tìm cách tiêu hao hết.
Chú Mai mang theo nụ cười đầy ẩn ý, giả vờ thở dài: "Đáng tiếc Cảng Đảo xa quá."
Tạ Tầm Chi liếc nhìn ông một cái, không hiểu sáng sớm ông nổi cơn gió yêu quái gì.
"Bằng không thiếu gia đã tự mình chạy đến rồi." Chú Mai tự mình nói nốt câu.
Tạ Tầm Chi dùng khăn lông lau mồ hôi trán, vừa sải bước vào sân, vừa nói: "Chú không nói gì, tôi cũng không coi chú là người câm đâu."
Chú Mai mỉm cười: "Tôi đây chẳng phải muốn làm cho cậu vui vẻ hơn sao. Thiếu phu nhân không có ở đây, cậu đã lâu không cười rồi."
Tạ Tầm Chi: "........"
Anh lạnh lùng liếc nhìn người kia: "Chú Mai, có phải chú cảm thấy chú rất hài hước không? Có cần tôi giới thiệu chú đi đóng phim hài ở công ty giải trí không?"
"Không cần... Chẳng lẽ đi đóng vai quản gia xui xẻo trong phim truyền hình hào môn sao, vậy còn không bằng làm quản gia cho cậu, việc không nhiều, lương lại cao." Chú Mai ăn ngay nói thật, hai mươi vạn lương tháng cao ngất, bao năm hiểm hai kim, chẳng phải là quá tốt đẹp sao.
Tạ Tầm Chi không thể nhịn được nữa: "Chú mà cứ còn cái kiểu hài hước như vậy, năm nay trừ hết tiền thưởng."
Chú Mai làm động tác kéo khóa miệng, khóa chặt miệng lại, nhưng trong lòng vẫn nghĩ mình rất hài hước.
Tạ Tầm Chi cảm thấy chú Mai ngày càng ồn ào, nhưng khi chú Mai không lảng vảng trước mắt, anh lại có chút trống vắng khó tả.
Mọi người ở Tạ viên đều biết Tạ Tầm Chi thích yên tĩnh, ngày thường ở nhà ít, ở nhà cũng phần lớn ở thư phòng luyện chữ hoặc làm việc, ngay cả mấy đứa em trai em gái cũng biết ý không đến quấy rầy anh.
Không có Dịch Tư Linh bên cạnh, Tạ Tầm Chi lần đầu tiên cảm thấy Tạ viên trống trải và yên tĩnh đến thế.
Khô khan đến thế.
------
Lễ Giáng Sinh sắp đến, Cảng Đảo tuy không có tuyết rơi, nhưng không hề thiếu không khí lễ hội nồng đậm, trên đường trang trí đủ loại đèn màu và chuông Giáng Sinh, các thương gia để thu hút khách hàng trong dịp Giáng Sinh, sôi nổi thể hiện tài năng, bày biện những đồ trang trí lộng lẫy và bắt mắt.
Dạo gần đây, Dịch Tư Linh bận rộn hơn hẳn trước kia.
Ngoài những buổi tiệc tối, party, dạ hội nối tiếp nhau gửi lời mời đến cô, cô còn phải tham gia hàng loạt hoạt động Giáng Sinh của khách sạn, trung tâm thương mại, nhãn hiệu trang sức thuộc tập đoàn Dịch gia. Đương nhiên, các chi tiết của hôn lễ cũng đòi hỏi cô phải đích thân xác nhận từng thứ một. Thế là, cái cảm giác nhớ nhung man mác âm ỉ trong lòng cô, bị cuốn vào vòng xoáy náo nhiệt của những sự kiện rực rỡ kia, tan đi không ít.
Hai ngày đầu, cô còn thường xuyên chia sẻ ảnh chụp, mỗi ngày gửi cho Tạ Tầm Chi, đến sau này, phải đợi Tạ Tầm Chi tìm đến, cô mới nhớ ra.
Thiết kế sư trưởng của Bariya thiết kế chủ đề Giáng Sinh năm nay cho khách sạn Tinh Đỉnh là "Vườn thú tuyết mùa đông". Vừa vào khách sạn là có thể thấy cây thông Noel được thiết kế đặc biệt, cao chừng mười ba mét, trên đó treo đầy các loại thú bông, bông tuyết, chuông, kẹo, vòng nguyệt quế Giáng Sinh. Bên dưới cây thông chất đầy những hộp quà in logo chung của khách sạn Tinh Đỉnh và Bariya.
Dịch Tư Linh đặc biệt thích những con thú bông này, chợt nảy ra ý tưởng, gửi email gấp đến trụ sở Bariya, sau khi nhận được sự đồng ý liền đặt nhà máy gấp rút làm ba nghìn con thú bông, làm quà Giáng Sinh ngẫu nhiên tặng cho khách hàng đến ở, ăn uống hoặc spa trong tháng mười hai.
Mặt sau thú bông khắc logo của Bariya và Tinh Đỉnh, bản thân đã là một món đồ xa xỉ, huống chi đây là phiên bản giới hạn chỉ ba nghìn con.
Hoạt động vừa ra mắt đã nhận được phản hồi rất tốt, khách đến đặt phòng, dùng trà chiều nườm nượp, thú bông cũng bị dân buôn thổi giá cao trên thị trường.
Dịch Tư Linh giữ lại cho mình hai con, một con là mèo con đội vương miện, một con là sư tử đeo cà vạt.
Mèo con ngửa đầu, đội vương miện, vẻ mặt rất kiêu ngạo, sư tử thì ngồi xổm, ôn hòa hiền hậu trầm tĩnh hơn nhiều, bộ lông bờm xờm uy phong lẫm liệt. Hai con thú bông đặt cạnh nhau, nhìn lâu rồi, vậy mà lại thấy có ba phần xứng đôi.
Dịch Tư Linh chụp ảnh chung cho hai con thú bông, lại thêm mấy tấm ảnh tuyên truyền cô chụp ở Tinh Đỉnh, cùng nhau đăng lên Instagram và Weibo cá nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!