Chương 46: Kim ngọc lương duyên

Sáng sớm hôm sau phải bay Budapest, Dịch Tư Linh khó khăn ngồi dậy, vẫn còn buồn ngủ, ngồi ngây người trên giường.

Hối hận.

Không nên chọn nhiều địa điểm chụp ảnh cưới như vậy, bây giờ cô chỉ muốn ngủ thôi.

Tạ Tầm Chi đã tắm xong đi ra, thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của cô, anh thở dài. Anh đã mặc xong quần tây và tất chỉnh tề, quay lưng về phía cô, cởi áo thun ném lên sofa, thay chiếc áo sơ mi mới.

Dịch Tư Linh ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn sang, tầm mắt dừng lại trên thân trên cường tráng của người đàn ông, cô bỗng nhiên sững sờ.

Trên tấm lưng rộng lớn rắn chắc của người đàn ông, chi chít những vệt đỏ hỗn loạn mà ái muội, hết vệt này đến vệt khác, đỏ sẫm chồng lên màu hồng tươi, khắp nơi đều là, như thể chọc phải con mèo hoang mùa xuân nào đó, bị cào đến thảm không nỡ nhìn.

"Tạ Tầm Chi!"

Động tác mặc áo sơ mi của Tạ Tầm Chi khựng lại, quay đầu nhìn cô: "Tỉnh rồi?"

Dịch Tư Linh chỉ vào lưng anh: "Lưng anh...... Sao lại thế này?"

Lưng anh.

Ánh mắt Tạ Tầm Chi chậm rãi tối sầm lại, cười đầy ẩn ý, cánh tay dài vươn ra, mặc áo sơ mi vào, ngón tay thon dài cài cúc áo, vừa đi lại vừa ngồi xuống mép giường: "Ừ, lưng anh sao vậy?"

Anh đang nói nhảm.

Dịch Tư Linh ngẩn người: "... Lưng anh toàn là vết đỏ, thế này là sao? Dị ứng à? Mề đay? Hay là bị cào?"

Nói đến câu cuối cùng, tim cô chợt thót một nhịp.

Tạ Tầm Chi vẫn im lặng, cứ nhìn cô như vậy, ngón tay đã cài xong hai chiếc cúc áo cuối cùng.

"Em cào??" Dịch Tư Linh ngơ ngác.

Tạ Tầm Chi cài xong cúc áo cuối cùng, chiếc áo sơ mi hoàn hảo tôn lên vóc dáng ưu việt, khiến người khác phái vô cùng ngưỡng mộ, giữa hàng mày anh lộ ra vẻ thỏa mãn lười biếng sâu sắc, nhưng ánh mắt vẫn cứ thăm thẳm, như loài động vật săn đêm nhanh nhẹn, mạnh mẽ, có thể dùng đôi mắt nhìn thấu đáy lòng đối phương.

Anh cúi đầu, thừa lúc Dịch Tư Linh đang suy nghĩ rối bời, hôn nhẹ cô một cái.

"Không phải em. Là một con mèo nhỏ cào." Khuôn mặt anh trầm ổn bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Mèo nhỏ tốt nghiệp Cambridge. Tối qua còn gọi anh là học trưởng."

"........"

Dịch Tư Linh nhớ lại đêm qua, dưới tình thế bị động, xấu hổ gọi anh là học trưởng, tức giận không thôi, túm lấy anh, hung hăng cắn một miếng lên vai áo sơ mi anh.

Cắn đến áo sơ mi cũng hằn dấu răng, huống chi là da thịt bên dưới, dấu răng mang theo d*c v*ng, như đánh dấu độc quyền của Dịch Tư Linh.

Toàn thân anh, đều là dấu vết của Dịch Tư Linh.

Hỗn loạn, lung tung, giương nanh múa vuốt.

Tạ Tầm Chi chỉ mỉm cười véo má cô, dẫm anh, cào anh, cắn anh, kẹp anh, đều được, tùy theo cô vui vẻ.

------

Đến Budapest, cả ngày đều kín mít lịch trình.

Buổi sáng trang điểm, buổi chiều đi Ngư phủ và quán cà phê nổi tiếng nhất, buổi tối chụp ảnh trên thuyền, du thuyền trên sông Danube ngắm tòa nhà Quốc hội lung linh ánh đèn.

Quán cà phê sau khi được bao trọn thì không còn khách, chỉ có nhân viên phục vụ bưng khay, đi lại giữa cột La Mã và phù điêu dát vàng, chuẩn bị trà chiều sau khi chụp ảnh xong.

Đoàn đội trước tiên mua một lượng hoa hồng lớn, phủ kín cầu thang, tạo nên vẻ hoa lệ khiến người ta choáng ngợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!