Chương 45: Kim ngọc lương duyên

Trong máy bay rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nhỏ xíu, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn đỏ rực như vàng tan chảy.

Dịch Tư Linh mở mắt trong một vùng ánh sáng dát vàng, trước mắt không phải chiếc giường Bạt Bộ gỗ tử đàn, mà là một cabin xa hoa sáng ngời. Cô ngạc nhiên vài giây, chống tay ngồi dậy trên ghế sofa, mái tóc dài như thác nước xõa xuống bên người.

"Tạ Tầm Chi?"

Cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, buột miệng gọi tên anh.

Trong tiềm thức, dường như cô đã bắt đầu ỷ lại.

"Anh đây."

Tạ Tầm Chi tháo tai nghe, giơ tay dừng đoạn video hội nghị, đứng dậy bước tới.

Dịch Tư Linh vốn đang mơ màng, nhìn thấy Tạ Tầm Chi liền bừng tỉnh. Cô chớp mắt hỏi: "Đây là đâu?"

"Máy bay."

"Máy bay??"

Đôi môi Dịch Tư Linh hé mở: "Bay đi đâu vậy?"

Tạ Tầm Chi nhíu mày, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, tầm mắt ngang với đôi mắt cô: "Em nói xem mình đi đâu?"

Dịch Tư Linh: "........"

"Luân Đôn." Anh khẽ phun ra từ này bằng giọng trầm ấm.

Dịch Tư Linh nhìn anh hồi lâu, ngắm khuôn mặt thanh tú ôn nhã của anh, đầu óc dần dần tỉnh táo. Cô đột nhiên kêu lên một tiếng: "Sao em lại lên đây được!"

Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ: "Anh ôm em lên."

"Vậy hành lý của em, trang sức của em, giày cao gót của em, em........." Cô dần mất bình tĩnh.

Trang sức là để phối với váy cưới.

"Đều mang theo." Tạ Tầm Chi nắm lấy tay cô, ngón cái v**t v* mu bàn tay cô, xoa dịu: "Đều mang theo hết, không thiếu một món. Thiếu thì chúng ta mua ở Luân Đôn."

Ngực Dịch Tư Linh phập phồng, được anh trấn an dịu dàng, bình tĩnh lại: "Vậy bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ, vừa bay chưa đến một tiếng."

Bảy giờ.

"Buổi tối? Buổi sáng?" Dịch Tư Linh ngơ ngác. Cô ngủ lâu vậy sao?

Tạ Tầm Chi muốn cười nhưng lại thấy bất đắc dĩ, sao cô ngốc nghếch vậy, im lặng một lát rồi mới nói: "Buổi tối."

Anh giơ tay lên, khẽ gõ đầu cô, như đang nghiên cứu: "Bà xã, tối qua anh có đụng đầu em không?"

"........"

Mặt cô lập tức đỏ bừng, đẩy Tạ Tầm Chi một cái, quay mặt sang một bên, giọng rất nhỏ: "Đồ b**n th**, anh tránh ra."

Cô không quên những hình ảnh tối qua, cũng không thể quên những lời yêu đương sến súa anh lặp đi lặp lại bên tai cô... Sến chết được.

Tạ Tầm Chi nắm tay cô, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, hạ giọng: "Có còn đau không?"

Dịch Tư Linh không nói gì, trừng mắt nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!