Ngày hôm sau.
Khi còn hai mươi phút nữa mới đến giờ tan làm theo quy định của tập đoàn Lam Diệu, cả tòa nhà tập đoàn, đám nhân viên lười biếng đã bắt đầu rục rịch, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang vật lộn giữa đống công việc cao như núi.
Tạ Minh Tuệ cầm một xấp hóa đơn và văn kiện cần Tạ Tầm Chi ký tên đi vào văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất. Sau khi Tạ Tầm Chi năm ngoái được thăng chức phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn, văn phòng liền chuyển lên tầng cao nhất, anh kiêm nhiệm nhiều chức vụ như giám đốc điều hành và thành viên hội đồng quản trị, về cơ bản mọi quyền lực của tập đoàn đều tập trung chặt chẽ trong tay anh.
Tầng cao nhất an ninh nghiêm ngặt, có quầy lễ tân riêng và hai lớp cửa bảo vệ, Tạ Minh Tuệ là một trong ba người nắm giữ quyền lực thực tế cao nhất tập đoàn, thẻ nhân viên của cô có thể mở mọi cánh cửa của Lam Diệu.
Thư ký lễ tân thấy Tạ Minh Tuệ liền nhiệt tình chào: "Tuệ Tổng, chào buổi chiều."
Tạ Minh Tuệ mỉm cười gật đầu, quẹt thẻ, đi đến cuối hành lang vào văn phòng kia, rồi ấn chuông cửa.
Bước vào văn phòng, không gian rộng rãi sáng sủa khiến cô cảm thấy dễ chịu, khác với phòng ngủ của Tạ Tầm Chi, văn phòng anh tràn ngập hơi thở hiện đại và công nghệ cao, đương nhiên, vẫn không thoát khỏi sự đơn giản mộc mạc.
Những thứ thường thấy trong văn phòng của những người đàn ông trung niên thành đạt, như tượng ngựa phi nước đại, Tỳ Hưu hút tài lộc, đại bàng tung cánh, tranh thư pháp, tượng Thần Tài, cây phát tài, chậu quế La Hán tùng hoàng... ở đây tuyệt nhiên không có.
Sạch sẽ đến lạ.
"Hai hôm nữa em tìm cho anh mấy chậu cây cảnh đi, văn phòng trơ trụi thế này, anh nhìn không thấy khó chịu à?" Tạ Minh Tuệ không nhịn được buông lời trêu chọc.
Tạ Tầm Chi nhận lấy văn kiện, vừa xem vừa nói: "Không cần cây phát tài."
Tạ Minh Tuệ đỡ trán: "Em không có tục khí đến thế." Nói đến đây, cô lại hài hước: "Hay là em tặng anh một chậu hoa hồng? Anh làm việc đỡ nhớ nhung?"
Tạ Tầm Chi bị em gái trêu, mặt không đổi sắc, thản nhiên ký tên rồng bay phượng múa, đặt bút xuống, nhìn sâu vào Tạ Minh Tuệ một cái.
Tạ Minh Tuệ bị nhìn đến dựng cả tóc gáy: "...... Mặt em dính hoa hả..."
"Tuệ Tuệ, dạo này em có phải ở với Hoàn Lễ lâu quá rồi không, nói chuyện cũng bắt đầu học giọng điệu của cậu ta? Anh đang cân nhắc có nên điều hai đứa ra khỏi công việc không, bằng không vì một dự án mà em gái anh bị dạy hư, lợi bất cập hại."
Tạ Minh Tuệ: "........"
Mặt cô đỏ bừng, như thể bị nhìn thấu bí mật giấu kín trong lòng, luống cuống nắm chặt folder trong tay, giả bộ trấn tĩnh: "Anh, anh có thể đừng có giễu em không? Em khó khăn lắm mới dám đùa một lần."
Tạ Tầm Chi khẽ cười, ôn hòa nói: "Ừ, anh cũng chỉ đùa thôi."
Tạ Minh Tuệ vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, hôm nay anh không tăng ca chứ, em nghe nói tối anh định đưa chị dâu đi ăn cơm với bọn họ?"
"Bọn họ" tự nhiên là chỉ đám bạn thân chí cốt của Tạ Tầm Chi, đều là những người chơi với nhau từ nhỏ, Tạ Minh Tuệ cũng rất quen thuộc.
"Ừ. Muốn đi cùng không?" Tạ Tầm Chi hỏi.
Tạ Minh Tuệ bĩu môi, nghĩ thầm cô mới không đời nào đi, nhưng vẫn nhắc nhở: "Hạ Gia Ngữ cũng sẽ đi, anh liệu mà cư xử."
Hạ Gia Ngữ là em gái của Hạ Liễn Phong, ngày thường được Hạ gia cưng chiều hết mực, cũng là một cô tiểu thư khó chiều.
Tạ Tầm Chi vẻ mặt khó hiểu: "Cô ta đi thì liên quan gì đến anh?"
Tạ Minh Tuệ đau đầu: "Anh lại không phải không biết thím ba từng muốn giới thiệu Hạ Gia Ngữ cho anh, mẹ còn ép anh đi xem mắt hai lần, anh không đi, anh quên rồi hả?"
Tạ Tầm Chi: "Cô ta là em gái Liễn Phong, từ bé đã nhìn thấy lớn, thím ba giới thiệu cô ta cho anh đúng là vớ vẩn."
Cho nên anh mới không đi, đương nhiên, trước khi không đi vẫn chào hỏi Hạ Liễn Phong một tiếng, chuyện này mọi người đều biết. Hạ Liễn Phong cũng chẳng còn cách nào, chẳng lẽ lại ép anh em mình đi xem mắt em gái mình, quá mất mặt.
Tạ Minh Tuệ: "Cô ta vẫn để bụng chuyện anh cho cô ta leo cây, anh với chị dâu kết hôn rồi, cô ta vẫn còn lên mạng xã hội than thở đấy, anh, hôm nay anh đưa chị dâu đi, trong lòng cô ta ít nhiều cũng không thoải mái, cái tính khí đó, nếu mà nổi lên... Chị dâu cũng chẳng phải dạng vừa, hai cô tiểu thư khó chiều này đụng nhau..."
Tạ Minh Tuệ chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
"Cô ta than thở cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!