Chương 40: Kim ngọc lương duyên

Trong phòng khách, lò sưởi than hồng rực reo tí tách, tỏa hơi ấm dịu dàng. Trên vỉ nướng đặt bên cạnh, hạt dẻ nứt vỏ thơm lừng, bánh gạo phồng giòn tan, những lát quýt đường óng ánh như mật. Hương ngọt ngào lan tỏa quyện cùng mùi thơm thanh mát của ấm canh lê nhỏ và ấm nước mã thầy trúc giá*. Trên chiếc bàn gỗ chạm khắc tinh xảo, đủ loại trà quả kiểu Trung Quốc được bày biện tỉ mỉ, điểm xuyết thêm vẻ tao nhã, ấm cúng cho không gian.

*Mã thầy trúc giá () được nấu từ mía và củ năng, là một loại thức uống truyền thống của người Hoa, đặc biệt phổ biến ở miền Nam Trung Quốc và các khu vực có cộng đồng người Hoa sinh sống.

Màn hình chiếu cỡ lớn liên tục trình chiếu những mẫu váy cưới tuyệt đẹp.

Dịch Tư Linh cùng Dương Xu Hoa, Tạ Ôn Ninh ngồi sát bên nhau, mỗi người cầm trên tay một quyển lookbook váy cưới cao cấp của các nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu năm nay. Hai bên sô pha là đội ngũ tạo hình và người phụ trách, trợ lý của đội ngũ nhiếp ảnh.

Người hầu thỉnh thoảng đến thêm trà, thu dọn rác.

Phòng khách vốn không chật, nhưng đồ trang trí quá nhiều, bình phong, tranh treo tường, bàn ghế, bàn trà, bình hoa, tranh chữ, mọi thứ đều tinh xảo, cứ thế mà trở nên phong phú, thêm mười mấy người, càng thêm náo nhiệt, chen chúc.

"Phu nhân, bộ váy cưới này đội ngũ chúng tôi đều thấy rất đẹp, rất hợp với phong cách của Dịch tiểu thư. Phần tà váy chính cũng không có vấn đề gì." Người phụ trách điều một bức ảnh người mẫu trên máy tính, "Là nhãn hiệu Li Băng rất hot mấy năm nay, không ít minh tinh đang nổi đều mặc lễ phục của họ sải bước trên thảm đỏ, nhưng dù sao thì họ vẫn nổi tiếng nhờ váy cưới hơn, váy cưới còn lộng lẫy hơn cả lễ phục dạ hội."

"Cái này chị dâu mặc chắc chắn đẹp lắm cho xem!" Tạ Ôn Ninh giục Dịch Tư Linh mau nhìn.

Dịch Tư Linh ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình chiếu. Chiếc váy cưới đặc biệt lộng lẫy, trang trọng, thân váy xòe rộng, tà dài quét đất, phần ngực thiết kế mang hơi hướng phong cách tôn giáo Trung cổ đậm nét, diện tích lớn đính hạt châu và ren thủ công bao phủ toàn bộ, trông vừa thánh khiết vừa cao quý.

Người phụ trách được ủng hộ, tiếp tục giới thiệu: "Hai chiếc màu đỏ này cũng vô cùng kinh diễm, trước đây có một vị minh tinh muốn mượn của nhãn hiệu này, đáng tiếc không mượn được."

Một chiếc lễ phục đuôi cá màu vàng kim, ôm sát lấy vóc dáng quyến rũ của người mẫu, toàn bộ váy thêu những mảnh kim tuyến lấp lánh, dưới ánh mặt trời, tựa như sóng nước lóng lánh của nàng tiên cá.

"Đẹp quá đi mất... Lúc kính rượu mặc cái này đi..." Tạ Ôn Ninh xuýt xoa.

"Phía sau còn rất nhiều nữa đấy ạ! Tạ tiểu thư chọn chắc hoa cả mắt." Người phụ trách cười nói.

Cô ta thích những khách hàng hòa nhã như vậy, dù không thích tạo hình cũng chỉ cười cho qua, sẽ không bình phẩm từ đầu đến chân, nhất định phải tỏ ra khó chịu chỗ nào, khiến người khác phiền chán.

Sau khi xem liền tù tì bảy tám bộ tạo hình, Tạ Ôn Ninh vẫn tấm tắc: "Đẹp quá đi mất... Khó chọn quá chừng..."

Dịch Tư Linh dở khóc dở cười, không muốn cô em chồng buồn lòng, dứt khoát nói: "Vậy thì bộ nào cũng được hết."

Tạ Ôn Ninh tròn mắt: "Không nhiều quá sao?"

Dịch Tư Linh đếm ngón tay tính toán: "Tuy rằng váy chính của chị đã đặt xong rồi, nhưng mà riêng chụp ảnh cưới đã cần tám bộ tạo hình, còn tiệc độc thân trước ngày cưới, after

-party đêm đó, tiệc tân hôn đêm sau, rồi còn lễ cưới chính thức nữa, huống chi có tận hai lễ cưới, thế này cũng không nhiều lắm đâu."

Hai nhà đã bàn bạc xong, lễ cưới chính vẫn sẽ tổ chức ở Cảng Đảo.

Cảng Đảo trời cao biển rộng, thoải mái, không cần câu nệ lễ nghi, có thể làm lớn làm hoành tráng. Bắc Kinh bên này liên quan đến chính trị quá nhiều, các mối quan hệ chồng chéo phức tạp, hơn nữa nhà mẹ Dương Xu Hoa toàn làm chính trị, hôn lễ chỉ có thể giữ gìn truyền thống, lại còn phải tuyệt đối kín đáo, danh sách khách mời trải rộng nhiều người không tiện công khai.

Bởi vậy, náo nhiệt thì cứ náo nhiệt, phong cảnh thì vẫn phải đẹp. Ở Cảng Đảo cứ việc tưng bừng náo nhiệt, ở Bắc Kinh ngoài tiệc chính trang trọng ra, những buổi tiệc khác vẫn cứ rộn ràng.

"Không đúng... Chị thấy thế này vẫn còn thiếu. Rốt cuộc còn có bốn bộ lễ phục dự phòng, mười bộ lễ phục phù dâu, mẹ, Ninh Ninh, hai người chọn thêm nhiều vào, thêm hai mươi bộ nữa cũng không sao."

Dịch Tư Linh hào phóng vung tay.

Tạ Ôn Ninh há hốc mồm. Cưới chồng mà phải thay đến ba bốn chục bộ tạo hình.

Dương Xu Hoa cũng chấn động, búp bê Barbie mới của bà...

Tiêu tiền giỏi thật!

Đội ngũ tạo hình vừa kinh hỉ vừa thầm than khổ vì lượng công việc ngập đầu trong tháng tới.

Người phụ trách hít sâu một hơi, nở một nụ cười nghề nghiệp vì tiền quên thân: "OK! Phu nhân, tiểu thư, vậy chúng ta tiếp tục nhé?"

-------

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!