Năm giờ rưỡi sáng, Tạ Tầm Chi bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ.
Mùa đông Bắc Kinh, trời tối nhanh, sáng chậm, lúc này chân trời vừa mới ửng lên màu trắng bụng cá, dãy cửa sổ kính màu hé lộ chút ánh sáng mỏng manh, bên tai thường văng vẳng tiếng chim hót líu lo.
Anh khẽ mở mắt trong một mớ âm thanh xào xạc ồn ào.
Chiếc giường bạt bộ gỗ tử đàn kín mít, rủ xuống tấm màn lụa trắng như ánh trăng, giống như một không gian nhỏ ngăn cách với thế gian.
Người ngoài, chuyện ngoài đều không thể lọt vào.
Tạ Tầm Chi cảm thấy trên eo hơi có chút nặng, là Dịch Tư Linh cứ thế không chút kiêng dè mà gác chân lên, lỏng lẻo khoác lên eo anh.
Tối qua họ ôm nhau ngủ, trải qua đêm đầu tiên sau hôn nhân.
Tạ Tầm Chi khẽ nuốt khan, cố tình lơ đi đường nhân ngư dưới bụng, bởi vì cái thời điểm xấu hổ buổi sáng này, mà sinh ra chút khó chịu.
Bởi vì có cô ở đó, sự khó chịu ấy đến mức khiến anh khó lòng chịu đựng nổi.
Rõ ràng tối qua mới hôn cô, lại dịu dàng dỗ dành cô dẫm lên người mình trút giận.
Tạ Tầm Chi nhắm mắt, rồi lại mở, quay đầu, đối diện với gương mặt ngủ say, điềm tĩnh của Dịch Tư Linh, ánh mắt không gợn sóng bỗng chốc mềm mại hẳn đi, cứ thế dùng tốc độ chậm rãi như mặt trời mọc, từ từ lướt qua gương mặt cô.
Từ vầng trán trơn nhẵn, đến đôi mày tinh tế, đến đôi má ửng hồng, rồi đến đôi môi đầy đặn mềm mại, nơi anh đã hôn và cắn.
Quá đỗi xinh đẹp.
Tạ Tầm Chi bình tĩnh nghĩ.
Giây tiếp theo, anh quay đầu nhìn thẳng lên trần nhà. Trong đầu toàn là những hình ảnh hoang đường ấy.
Anh vậy mà lại dùng một cách tùy tiện như vậy để hôn cô, khiến cô thất thần lạc phách, thừa lúc cô thần trí không rõ, nắm lấy chân cô, v**t v* những ngón chân đáng yêu, mềm mại của cô, dỗ dành cô dẫm lên người mình một chút.
Tạ Tầm Chi nhanh chóng ngừng dòng suy nghĩ miên man.
Không nhìn cô nữa, sợ nhìn thêm vài lần, lại muốn đánh thức cô.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, anh có thể dung túng cho bản thân, nhưng giờ phút này, ánh bình minh mờ ảo, anh không có lý do gì để dung túng nữa.
Tạ Tầm Chi thở dài, rất nhẹ, cũng rất cẩn thận mà nhấc bàn chân trắng nõn dài kia xuống khỏi người mình, cố gắng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, nhưng vẫn khiến cô khẽ rầm rì một tiếng.
Nhưng rất nhanh, cô đổi tư thế, xoay người, cuộn tròn trong chăn, ngủ về phía bên kia.
Tạ Tầm Chi thở ra một hơi, nhanh chóng rời giường, bước nhanh vào phòng tắm, tắm rửa, rửa mặt, thay đồ thể thao, kịp trước năm giờ năm mươi, bước ra khỏi phòng.
Bầu trời chưa sáng hẳn, là màu xanh lam sâu thẳm mà trong suốt, giống như một cái ao hồ khổng lồ. Tạ viên có nhiều loại cây thường xanh, dù là mùa đông, vẫn xanh um tươi tốt. Chim sẻ, hoàng oanh, còn có những loài chim không biết tên, từng tiếng hót líu lo, đàn cá Koi bơi qua bơi lại trong hồ, tiếng thác nước nhân tạo róc rách vang vọng.
Tạ Tầm Chi rải một nắm thức ăn cho cá, mấy trăm con cá Koi lập tức chen chúc lại, điên cuồng tranh giành, nhất thời mặt hồ sủi bọt bắn tung tóe.
Anh chỉ đeo chiếc đồng hồ thông minh ghi lại nhịp tim và quãng đường khi chạy bộ, lúc này, anh còn chưa bắt đầu chạy, tim đập vậy mà cũng nhanh hơn bình thường.
Không hiểu vì sao.
Tạ Tầm Chi tâm phiền ý loạn. Rõ ràng tối qua anh chỉ ngủ ba tiếng, sao tinh lực vẫn dồi dào đến thế?
Không buồn ngủ, không mệt mỏi, thậm chí đầu óc cũng tỉnh táo lạ thường, còn không ngừng miên man bất định.
"........"
Tạ Tầm Chi sinh nghi với chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!