*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đúng là đồ đáng ghét!
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Dịch Tư Linh giận dữ cắn mạnh vào vai anh, bên tai nghe thấy tiếng rên rất khẽ của người đàn ông, thoáng qua trong giây lát. Tiếng hừ nhẹ ấy vừa như đau đớn, lại vừa như thích thú, Dịch Tư Linh chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến những chi tiết như vậy.
"Anh quá đáng lắm, thả tôi xuống!" Dịch Tư Linh muốn xuống khỏi người anh, hai chân khua khoắng trong không trung mấy cái.
Cũng chẳng biết ai vừa mới chủ động nhào lên, chết bám lấy không buông.
Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ phải thả cô xuống.
Dịch Tư Linh đứng vững rồi kéo kéo vò vò chiếc váy ngủ, viền ren ở ngực lại trở về vị trí cũ, che khuất một nửa b** ng*c đầy đặn trắng ngần. Trong phòng hơi ấm, mặc váy hai dây cũng không lạnh.
Chiếc váy ngủ đêm nay lại là thứ Tạ Tầm Chi chưa từng thấy.
Chất liệu nhung tuyết mềm mại, màu xanh anh vũ rực rỡ, không hề chín chắn, càng khiến cô trông như một chú chim nhỏ từ mùa xuân sang năm bay tới, đậu trong lồng ngực anh giữa căn phòng gỗ đàn hương sẫm màu bốn phía.
Hình như cô có vô số váy ngủ, hồng, xanh, vàng...
Mỗi lần một kiểu, mỗi chiếc đều... khó mà diễn tả.
Tạ Tầm Chi vội dời mắt đi, không nhìn những thứ đó nữa.
Dịch Tư Linh giơ tay chỉ ra ngoài cửa: "Anh đi đi."
Tạ Tầm Chi bật cười: "Tôi thật sự đi đấy nhé?"
Dịch Tư Linh im lặng, trừng mắt nhìn anh. Tạ Tầm Chi nhịn cười, vẫn nghiêm túc an ủi cô: "Những chuyện ma quái em gái em kể tôi không biết là gì, nhưng tôi đảm bảo với em, Tạ viên chưa bao giờ có ma. Còn Bắc Kinh có hay không thì tôi không rõ."
Tim Dịch Tư Linh thắt lại.
Có ý gì?
"Rốt cuộc thành phố cổ kính này nhiều chuyện lạ lắm, lịch sử lâu đời, dân gian hay truyền miệng những chuyện kỳ quái, dù sao chỉ cần em không tin, thì không cần phải sợ." Tạ Tầm Chi mỉm cười, nói đến đây, khẽ nhướn mày.
"Có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ? Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Chiêu Chiêu ngay thẳng chính trực, không cần sợ những thứ hư vô mờ mịt đó."
"Tạ Tầm Chi, anh không được nói nữa! Anh đi đi!" Cái lý lẽ ngay thẳng của Tạ Tầm Chi khiến cô hận chết, thà anh đừng nói còn hơn.
Chẳng có tác dụng an ủi chút nào, chỉ biết làm tăng thêm nỗi sợ hãi của cô!
Tạ Tầm Chi làm động tác thu âm, sau đó chỉ vào cửa, ý là, anh bây giờ sẽ đi.
Xoay người, bước chân thong thả.
Ba giây sau...
"Từ từ..." Một giọng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến.
Tạ Tầm Chi dừng bước.
"Anh không được đi..."
Dịch Tư Linh trong lòng tự nhủ khinh bỉ chính mình, nhưng ngoài miệng chỉ có thể chịu thua, có chút mặt dày mày dạn làm nũng. Nếu thật sự đuổi Tạ Tầm Chi đi, cả đêm cô sẽ không dám ngủ mất.
Tạ Tầm Chi quay lại, nhìn cô, đáy mắt ẩn giấu ý cười vô cùng hoàn hảo, "Thực ra tôi cũng muốn ở lại với em cả đêm, nhưng Chiêu Chiêu à, danh không chính ngôn không thuận, là việc làm của kẻ tiểu nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!