Bữa tối được dọn trong đại sảnh ấm áp như mùa xuân, cánh cửa kính hé mở một góc, lùa vào vài sợi gió lạnh cuối đông, lá trúc trong sân phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Đồ ăn đều là món nhà làm, không hề xa hoa quý hiếm, nhưng chủng loại phong phú, tinh xảo ngon miệng, so với phong cách xa hoa lộng lẫy mà Dịch gia theo đuổi, quả là một trời một vực.
Dịch gia bén rễ ở Cảng Đảo gần trăm năm, từ thời chính quyền thuộc địa da trắng đã bắt đầu buôn bán, khi đó làm ăn không thể không qua Anh quốc, mọi quy tắc đều theo kiểu Anh, sau này Cảng Đảo trở về, mới dần dần có nhiều khác biệt, nhưng đến tận bây giờ vẫn còn giữ lại thói quen coi trọng sự xa hoa lãng phí của giới quý tộc, thích phô trương, mời khách ăn cơm phải mời đầu bếp khách sạn hạng sao, phải vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cao cấp từ khắp nơi trên thế giới, hận không thể bày ra những món cao lương mỹ vị, sau khi ăn xong còn có ban nhạc chơi nhạc đệm, cả nam lẫn nữ cùng nhau khiêu vũ, chơi đến tận khuya.
Tạ viên từ nơi này đến nơi khác đều toát lên vẻ giàu có quyền quý, một cành cây ngọn cỏ, một chiếc bàn cái ghế đều đáng giá xa xỉ, tùy ý có thể thấy những món đồ cổ vô giá, cứ như vậy mà tùy tiện bày ở những góc khuất.
Dịch Tư Linh vốn nghĩ nơi này sẽ là một nơi quy củ nghiêm ngặt, nhưng khi thực sự hòa mình vào, ngược lại cảm thấy rất thoải mái, tự tại và tùy ý.
Tạ Tầm Chi lớn lên trong một gia đình như vậy, dưỡng ra một phong thái ôn nhuận nội liễm, không phô trương tài năng, tính cách gần như là tự nhiên mà có.
Đồ ăn rất ngon, không hề thua kém những món Pháp cầu kỳ của đầu bếp Michelin, thậm chí còn ấm bụng đến lạ, đặc biệt là nồi cá trích om đậu phụ hầm đến trắng đục và sánh mịn.
Khó trách Tạ Tầm Chi thích món này, nước canh ngọt thanh, Dịch Tư Linh ban đầu chỉ định nếm thử xem rốt cuộc có vị gì, ai ngờ lại uống liền hai chén, người ấm áp hẳn lên, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Tạ Minh Tuệ cười nói: "Chị dâu khẩu vị giống anh cả ghê, món cá trích om đậu phụ này là anh cả thích nhất đấy."
Dịch Tư Linh giả vờ không biết, chỉ hỏi: "Thật hả? Anh ấy cũng thích uống cái này à?"
"Đúng vậy, anh cả hồi bé thích uống món canh này lắm, uống no rồi là không chịu ăn cơm, mẹ toàn không cho anh ấy uống canh trước." Tạ Ôn Ninh chen vào nói.
Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ khẽ giọng: "...... Ninh Ninh, bớt nói về anh đi."
Dịch Tư Linh bật cười, liếc mắt trêu Tạ Tầm Chi, "Tôi cứ tưởng anh là cái loại người dù thích ăn đến mấy cũng chỉ ăn có chừng mực thôi chứ."
Gương mặt thanh lãnh tuấn tú của Tạ Tầm Chi chẳng hề biến sắc vì những lời trêu chọc của mọi người, chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn Dịch Tư Linh: "Cái này thì không đúng. Em đánh giá thấp tôi rồi."
Giọng nói và ánh mắt anh đều trầm tĩnh lạ thường, ngữ khí ôn nhu giải thích: "Tôi hẳn là cái loại người thích ăn, và chỉ muốn ăn đúng một món này thôi, ăn đến no, rồi cũng chẳng thấy ngán."
Thích ăn, chỉ muốn ăn, ăn đến no, sẽ không ngán...
Không hiểu vì sao, Dịch Tư Linh cứ cảm thấy anh đang ngấm ngầm ám chỉ điều gì đó, tim khẽ run lên, vội vàng dời mắt đi, nhìn vào miếng đậu phụ trắng nõn trong bát.
-------
Ăn cơm xong, Dương Xu Hoa mời Dịch Tư Linh ở lại, đã đăng ký kết hôn rồi, cũng chính là vợ chồng, ở cùng nhau chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Dịch Tư Linh: "Dì ơi, nhưng đồ đạc của con đều chưa mang qua đây."
Vì còn chưa gọi "mẹ", nên cô vẫn giữ cách xưng hô là "dì". Dương Xu Hoa nắm lấy tay cô, mỉm cười vỗ nhẹ, "Con bé này, còn gọi dì gì nữa, gọi mẹ mới đúng chứ."
Dịch Tư Linh ngượng ngùng mím môi dưới, cố tình Tạ Tầm Chi còn đang nhìn cô ở bên kia, còn có Tạ Minh Tuệ, Tạ Ôn Ninh, Tạ Tri Khởi, cả ba người đều đang nhìn cô.
Cô đành phải dịu dàng gọi: "Mẹ..."
Dương Xu Hoa mừng rỡ khôn xiết, không biết từ đâu lấy ra một phong bao lì xì đỏ tươi, nhét vào tay cô, "Cũng không thể để con gọi mẹ không một tiếng, tiền gọi mẹ là nhất định phải có. Chờ đến ngày cưới làm lễ gọi mẹ, còn có lì xì nữa đấy."
Dịch Tư Linh cầm phong bao lì xì nặng trĩu, lòng vui sướng khôn tả, chẳng có gì vui hơn nhận lì xì nhận quà, lát sau lại ngọt ngào gọi Tạ Kiều An một tiếng "ba", lại được thêm một phong bao lì xì to thứ hai.
Tạ Ôn Ninh mắt long lanh nói: "Thật ngưỡng mộ quá đi, gọi ba gọi mẹ là có lì xì to."
Tạ Tri Khởi khẽ bật cười, nằm dài không ngay ngắn trên ghế quý phi, "Hay đấy, Tạ Ninh Ninh, em mới mười chín tuổi, đã muốn gả chồng rồi hả?"
Mặt Tạ Ôn Ninh đỏ bừng, lén lườm Tạ Tri Khởi, cái tên này chỉ giỏi nói hươu nói vượn.
Dương Xu Hoa mặc kệ hai đứa nhỏ, dù sao ngày nào ở bên nhau cũng chỉ cãi nhau chí chóe, bà bảo Lý quản gia dọn dẹp gian sương phòng phía đông trong sân của Tạ Tầm Chi.
Sương phòng phía đông có ba gian, một gian là phòng khách riêng của Tạ Tầm Chi, một gian dùng để làm việc, còn một gian được cải thành phòng tập thể thao đơn giản. Sương phòng phía tây còn lại là thư phòng của anh, gần với hồ nước lớn nhất Tạ viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!