Dịch Tư Linh giận dữ giẫm chân anh mấy cái. Tạ Tầm Chi vẫn bất động hai cẳng chân dài, mặc kệ cô trút giận, chỉ là tay trái buông xuống, nhẹ nhàng đặt lên đùi cô, vỗ vỗ.
Dỗ dành cô.
Đùi Dịch Tư Linh là nơi nhạy cảm nhất, bị anh v**t v* hờ hững hai cái như vậy, nhất thời ngứa ngáy khó chịu. Cô vội gạt tay anh ra, dùng gốc bàn tay khẽ cọ qua lại chỗ da thịt vừa bị anh chạm vào. Đáng ghét. Sao lại dám chạm vào đùi cô chứ.
Trên bàn ăn, Dịch Khôn Sơn vui vẻ nhìn con gái, xem ra con bé và con rể không tệ, đã biết bàn bạc chuyện quan trọng là đăng ký kết hôn, "Làm lễ hỏi xong là coi như hôn sự đã định rồi, đăng ký là thủ tục bình thường thôi. Khi nào thì đi?"
Tạ Tầm Chi: "Chờ hai ngày này giải quyết xong việc ở Cảng Đảo rồi đi ạ."
Dịch Tư Linh vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh cáo người đàn ông này đừng quá phận, đáng tiếc anh chẳng mảy may để ý.
Tạ Kiều An thuận miệng dặn Tạ Tầm Chi chuẩn bị đầy đủ hết giấy tờ cần thiết. Mọi người đều không thấy có gì không ổn, chuyện này cứ thế được quyết định, mãi cho đến khi đề tài kết thúc, Dịch Tư Linh vẫn không chen vào được một lời.
Mặt cô xị xuống, cơm cũng chẳng muốn ăn, bất kể đĩa thức ăn nào được xoay đến trước mặt, cô đều không động đũa, chỉ buồn bã húp thứ canh gà bong bóng cá mà mọi người đều đang ăn. Đến khi người phục vụ mang lên món tráng miệng, bánh sầu riêng kim sa và bánh nếp nhân táo đỏ hạt đào nóng hổi vừa ra lò.
Dịch Tư Linh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nồng nàn. Rất nhanh, người đàn ông bên cạnh dường như có thần giao cách cảm với cô, gắp cho cô một chiếc bánh sầu riêng.
Dịch Tư Linh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đẩy chiếc bánh trả lại, hờn dỗi nói: "Tôi không muốn ăn. Anh ăn đi."
Kỳ thật cô rất muốn ăn, bánh sầu riêng kim sa ở Ngọc Xuân Hiên là món tuyệt hảo, không phải loại bánh làm sẵn mà đầu bếp làm tươi mỗi ngày.
Nhưng, cô không muốn ăn đồ Tạ Tầm Chi gắp.
Cô đang giận, mà giận thì phải có nguyên tắc.
Tạ Tầm Chi biết cô đang giận, cũng biết sau bữa tiệc này, chuyện quan trọng nhất của anh không phải là kế hoạch đăng ký kết hôn, mà là dỗ dành cô cho bằng được. Nhưng giờ phút này, thứ khiến anh đau đầu hơn cả lại chính là chiếc bánh sầu riêng này.
Bánh sầu riêng.
"......"
Anh không ăn sầu riêng, không ăn những món có mùi sầu riêng, nhưng Dịch Tư Linh đã gắp trả lại cho anh trước mặt mọi người, anh có thể không ăn sao?
Tạ Tầm Chi vẻ mặt bình tĩnh như nước, sau đó rất tự nhiên gắp chiếc bánh lên, đưa đến bên miệng, cắn một miếng, nhân sầu riêng nóng hổi từ lớp vỏ bánh chảy ra, tràn ngập vị giác của anh.
Anh không chút gợn sóng nuốt xuống, ăn hết chiếc bánh sầu riêng mà Dịch Tư Linh gắp cho.
Bữa trưa kết thúc, mọi người lục tục ra về. Từ chiều nay, nhà họ Dịch sẽ bắt đầu phái người đi đưa thiệp mời và bánh hỷ cho bạn bè thân thích, Lương Vịnh Văn còn bận lo liệu hôn lễ ở Cảng Đảo, vô cùng bận rộn.
Tạ Tầm Chi kiếm cớ đưa Dịch Tư Linh về nhà, Lương Vịnh Văn biết hai đứa trẻ này có chuyện muốn nói, biết ý kéo Dịch Khôn Sơn đi trước, vừa đi vừa dặn dò Dịch Tư Linh: "Mẹ đặt một cái túi ở cửa hàng Hermes bên Trí Địa rồi, con đi lấy về giúp mẹ, vừa hay con rể đưa con đi."
Dịch Tư Linh: "Vâng ạ."
Lương Vịnh Văn cười, mặc kệ cô, vẫy vẫy tay bảo cô đi đi.
Dịch Tư Linh đành phải lên xe Tạ Tầm Chi, lên xe rồi cô vẫn im lặng, khoanh tay nhìn thẳng phía trước.
Xe hướng về quảng trường Trí Địa mà chạy.
Tạ Tầm Chi quay đầu, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, sau đó phá vỡ sự im lặng, "Sao lại giận rồi? Hay là hôm nay tôi làm gì không tốt, không đủ khiến em nở mày nở mặt?"
Dịch Tư Linh mỉa mai: "Anh làm gì cũng tốt hết, các trưởng bối đều thích anh, chỉ có tôi không tốt, tôi bắt nạt anh, tôi là người xấu."
Tạ Tầm Chi giọng dịu dàng nói: "Tính em tốt nhất mà, sao lại bắt nạt tôi được chứ?"
Dịch Tư Linh im lặng vài giây, phản ứng lại đây ý tứ trơ trẽn trong lời nói của anh, đột nhiên quay đầu, đối diện với đôi mắt đang trêu chọc của người đàn ông.
"Tạ Tầm Chi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!