Chương 29: Hái quế cung trăng

Dịch Tư Linh chắc chắn và khẳng định, người đàn ông này đã say khướt, ngay cả giọng nói trầm ấm từ tính kia cũng pha lẫn một chút suồng sã.

Cổ họng cô khô khốc, đưa tay vò vò mái tóc, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó trấn định bước đến bên chân Tạ Tầm Chi, không đỡ anh, chỉ rũ mắt nhìn xuống.

Lần này đến gần, những đường cong cơ bắp rõ ràng của anh càng hiện ra rõ rệt, những giọt nước nhỏ li ti theo ngực anh chảy xuống, cuối cùng ẩn vào nơi bụng dưới.

Người đàn ông dường như không ý thức được quần áo mình xộc xệch.

Hai má cô âm ỉ nóng lên, đột nhiên dời mắt đi, "Tửu lượng anh kém như vậy, mà cũng dám uống cạn chén với ba tôi cho bằng được? Uống không được thì đừng uống, thể hiện cái gì."

Cô nhấc chân, khẽ đạp vào ống chân anh, "Tự mình đứng lên đi, tôi đâu phải mèo con chó con, anh gọi tôi đến là tôi phải đến ngay sao, tôi không cần mặt mũi à."

Tuy rằng vẫn bước đến, nhưng muốn tỏ vẻ kháng nghị.

Tạ Tầm Chi xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi thở phả ra toàn mùi sữa tắm và Brandy hòa quyện, mùi hương nồng nặc, dường như không chỉ tỏa ra từ người anh.

Hắn vốn đã say mèm, bị cô dẫm cho càng thêm quay cuồng.

"Xin lỗi em, tôi không cố ý."

Lại khẽ than thở, "... Say quá. Lỡ có gì không phải, em bỏ qua cho tôi."

Dịch Tư Linh cắn môi, hừ nhẹ một tiếng, lại dùng chân khẽ khều anh, "Say rồi còn bày đặt đứng đắn, tự mình bò dậy đi."

Bàn chân cô lạnh ngắt, nhưng chạm vào da thịt anh lại nóng ran.

"Đứng... không nổi." Hai mắt Tạ Tầm Chi lờ đờ nửa khép nửa mở, chống tay xuống đất, tay kia tùy tiện đặt trên đầu gối cong, mặt mày say xỉn bơ phờ, nhưng ánh mắt lại nóng rực, một thứ lửa thiêu đốt mà ngày thường tuyệt đối không có.

Ngày thường anh lúc nào cũng chỉnh tề, trầm tĩnh, mạnh mẽ như tảng đá.

Lúc này, anh cứ thế nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt nóng bỏng ấy, giọng khàn khàn: "Chiêu Chiêu... đến đỡ tôi."

"......"

Tiêu đời!

Hàng phòng ngự trong lòng Dịch Tư Linh tan nát.

Trời đất ơi, anh ta sau khi say lại biến thành cái thứ gì thế này! Hoàn toàn là một con người khác!

Cô bị anh làm cho chân tay bủn rủn, tim đập loạn xạ như có con thỏ lồng ngực, "Anh có biết bộ dạng anh bây giờ gớm ghiếc thế nào không hả, Tạ Tầm Chi, anh say thật hay là giả vờ đấy?"

Tạ Tầm Chi khép hờ mắt, tùy ý ngả người ra sau, tựa vào chân sô pha, "Có lẽ vậy."

Anh nói một câu chẳng đâu vào đâu, Dịch Tư Linh vừa buồn cười vừa giận, nhất quyết không chịu đỡ anh, "Vậy để tôi thử xem anh say đến đâu."

Cô khoanh tay, ánh mắt cố tình lướt qua những múi cơ rắn chắc của người đàn ông, cơ thể khẽ run rẩy một cách lạ lùng, cô nheo mắt, "Chi Chi?"

Gọi cái tên cúng cơm vừa quê vừa dở kia của anh, xem anh còn giả bộ được không.

Tạ Tầm Chi nhắm tịt mắt, không phản ứng, trông như say chết rồi.

"Chi Chi!"

Anh vẫn nằm im như tượng, chẳng khác nào ông sư đang nhập định. Dịch Tư Linh cắn môi, dẫm mạnh vào mu bàn chân anh, sau đó dọc theo ống chân anh mà dẫm lên, giọng điệu kiều mị quen thuộc, còn thêm một chút trêu ngươi: "Chi chi chi chi chi chi ———— Tạ Tầm Chi!"

Tạ Tầm Chi bất ngờ giơ tay nắm chặt cổ tay cô, lực không mạnh không nhẹ, chỉ một cái kéo, cả người cô quỳ rạp lên người anh, hương thơm trên người cô xộc vào lồng ngực anh, anh dễ dàng đón lấy.

Hai người dùng chung một loại sữa tắm, cùng một mùi hương. Đến khi chạm vào nhau, cả hai mới đồng thời nhận ra điều này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!