Bước vào phòng trà, Dịch Tư Linh đoán chắc bên trong sẽ bị Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, cô im lặng, ấm ức mím môi dưới.
Tạ Tầm Chi nhận ra cô không vui, khẽ cười nhạt, mời cô đến ngồi cạnh, cứ như là chủ nhân của ngôi nhà này, chẳng chút xa lạ.
Dịch Tư Linh thầm nghĩ anh ta đúng là trơ trẽn, đây rõ ràng là nhà cô, khẽ liếc anh một cái, vẫn dưới ánh mắt dò xét của Dịch Khôn Sơn, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhà có khách đến, cô lại ngủ nướng để khách đợi hơn một tiếng, đúng là quá đáng. Nếu không phải vì điều này, cô đâu chịu ngoan ngoãn như vậy.
"Ngủ cái gì mà ngủ trưa gì mà lâu dữ vậy hả con, con đó, còn để Tầm Chi nhà người ta lên tận phòng gọi." Dịch Khôn Sơn giả bộ quạu, nhưng kỳ thực là đang xoa dịu tình hình.
Dịch Tư Linh trợn mắt cãi láo: "Ai bảo con sáng sớm bảy giờ đã phải dậy, không ngủ trưa thì mắt díu lại rồi. Với lại, con có biết người ta lại tới sớm vậy đâu."
Dịch Khôn Sơn: "......"
Ông nhớ rõ lần trước Dịch Tư Linh dậy sớm lúc bảy giờ vẫn còn là thời học sinh cấp ba, con nhóc này nói dối mà mặt tỉnh bơ! Ông phục sát đất.
Tạ Tầm Chi vờ như không thấy màn kịch của hai cha con, ngón tay thon dài cầm ấm trà lên, rót cho Dịch Tư Linh một tách, nhẹ nhàng đặt trong tầm tay cô, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô, rồi sâu thăm thẳm hơn một chút.
Không ngờ cô lại đeo nó thật.
"Đến trễ còn cãi nhem nhẻm, đều tại ba với mẹ chiều hư con hết." Dịch Khôn Sơn thở dài, "Tầm Chi à, sau này con phải nhường nhịn nó nhiều vào, con bé này từ nhỏ đã vậy rồi, có ai quản được đâu."
Dịch Tư Linh lén lút liếc xéo.
Tạ Tầm Chi khóe môi nở một nụ cười kín đáo, không nói gì thêm, chỉ đáp: "Thưa bác, bác đừng trách Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu đến giờ này thực ra lại vừa hay. Loại trà bánh thục phổ này, phải hãm đến nước thứ tư mới thực sự dậy hương, đến sớm hay muộn quá đều phí mất vị ngon nhất."
Muốn đúng thời điểm, mới là tốt nhất. Muộn quá, sớm quá, đều không thể thưởng thức được hết cái hương vị tinh túy của loại trà hảo hạng này.
Cũng giống như bọn họ, quá sớm, quá muộn, đều chưa chắc có thể thành tựu mối nhân duyên này.
Giọng nói anh trầm ấm và dày dặn, hòa quyện với hương trà thanh tao dịu nhẹ lan tỏa, khiến mọi người như đang tắm mình trong gió xuân. Anh vẫn luôn như vậy, sự giáo dưỡng và chu toàn đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Dịch Khôn Sơn và Lương Vịnh Văn nhìn nhau, trong lòng thầm tán thưởng, quả không nhìn lầm người. Dùng chuyện thưởng trà để hóa giải bầu không khí, không phải người có EQ bình thường có thể nói ra được.
Dịch Tư Linh không biết lời Tạ Tầm Chi nói có EQ cao đến mức nào, cô chỉ nghe thấy hai chữ "Chiêu Chiêu".
Anh gọi cô bằng tên thân mật ở nhà......
Sao anh lại biết tên thân mật của cô......
Tim cô đập thình thịch, ngón tay chạm vào chén trà ấm áp, khẽ rụt lại, ngước mắt nhìn sang, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu thẳm mà cô vĩnh viễn không thể nào nhìn thấu của Tạ Tầm Chi.
"......"
Dịch Tư Linh vội vàng thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén trà, nuốt vội như trâu nhai cỏ. Cô không thích uống những loại trà đắng chát này, cô thích hồng trà Anh thêm sữa thơm ngọt.
Thơm, ngọt, mượt mà, ngon miệng.
"Thế nào?" Tạ Tầm Chi hỏi cô.
Dịch Tư Linh thầm nghĩ, coi như cảm ơn anh đã giữ thể diện cho cô, vì thế nói: "Cũng được."
Tạ Tầm Chi khẽ cười, không hề nhìn cô nữa, sau đó vẫn luôn trò chuyện với Dịch Khôn Sơn về chính sách kinh tế mới nhất ở khu Đại Loan.
Đến năm giờ, Dịch Nhạc Linh và Dịch Quỳnh Linh lục tục trở về nhà. Hai chiếc xe một trước một sau, gặp nhau ở cổng.
Vừa dừng xe, Dịch Quỳnh Linh đã vội vã xuống xe, chạy đến chiếc Land Rover bản dài hơn của Dịch Nhạc Linh, hấp tấp kéo cửa xe cho chị, há miệng liền hỏi: "Chị hai! Lão già đó tới chưa!"
Dịch Nhạc Linh cạn lời liếc nhìn em gái, "Della, em có thể giữ cái miệng của em lại được không?" Lấy chiếc túi trên ghế phụ, cô xuống xe, đưa chìa khóa cho quản gia đi đỗ xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!