Chương 26: Hái quế cung trăng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bà biết nó lười rồi, sao không ai gọi nó dậy! Giờ thì hay ho rồi!" Dịch Khôn Sơn nghĩ đến Dịch Tư Linh vẫn còn đang nướng mình trên giường, ngủ đến tận một giờ rưỡi chiều, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

Hôm nay là ngày gì rồi mà còn ngủ nướng? Nếu là ngày dạm hỏi trọng đại, nó cũng ngủ? Đến ngày cưới, cũng định ngủ luôn chắc?

Lương Vịnh Văn cũng ấm ức thay con gái, đôi mắt vẫn còn giữ được nét thanh tú nhìn sang chồng, vừa giận vừa bất lực: "Tôi biết làm sao giờ, tôi chẳng phải cũng muốn trị cái tật ngủ nướng của nó, ai ngờ hôm nay nó lại quá đáng như vậy, ngủ đến tận giờ này!"

"Bà ngày thường không trị nó, nhất định phải hôm nay mới trị?"

"Ngày thường trị nó có ăn thua gì? Nó ngủ cả ngày cũng có sao đâu...... Ông dám quát tôi! Cùng lắm thì bảo Chiêu Chiêu đang ngủ trưa!"

Dịch Khôn Sơn thầm nghĩ đúng là một kế hay, một hai giờ chiều chẳng phải là giờ ngủ trưa sao. Ông lại mặt dày đi dỗ vợ, nói mình không cố ý nổi nóng, dỗ dành vài câu, Lương Vịnh Văn lại nguôi giận.

Hai vợ chồng sánh bước, một trước một sau, hướng đến phòng khách.

-----

Đoàn xe nhà Tạ Tầm Chi gồm ba chiếc, chiếc Bentley đen bóng được hai chiếc xe hộ tống chạy song song bao bọc ở giữa.

Đường lên núi không dốc lắm, xe đi rất êm, không khí mang theo hương ngọt ngào, một mùi hương tươi mát. Cây cối hai bên đường xanh tốt, phong cảnh hữu tình, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy, vùng núi này ôm trọn một vũng vịnh hình trăng lưỡi liềm, nước biển trong veo như ngọc bích, sóng sánh ánh bạc, trên bờ cát không ít người đang vui đùa.

Tạ Ôn Ninh lần đầu tiên đến Cảng Đảo, cũng là lần đầu tiên đặt chân tới Vịnh Nước Cạn, cô bé nhoài người ra cửa sổ xe, muốn ngắm nhìn vịnh biển cho thật rõ.

"Ninh Ninh, nguy hiểm." Tạ Tầm Chi lên tiếng nhắc nhở.

Tạ Ôn Ninh lè lưỡi, rụt đầu vào, "Khách sạn Vịnh Nước Cạn mà Trương Ái Linh viết nằm ở đây hả anh cả? Anh có thể dẫn em đi xem được không?"

Từ trước đến giờ cô bé chỉ biết đến thế giới bên ngoài qua tiểu thuyết, sách vở, điện thoại.

Tạ Tầm Chi vừa trả lời tin nhắn của thư ký, vừa nói: "Hôm nay chắc không được rồi, mấy hôm nữa anh tìm thời gian dẫn em đi."

Tạ Ôn Ninh gật đầu, rồi lại xuýt xoa: "Nhà chị dâu đẹp thật, phong cảnh còn đẹp hơn cả Tạ viên."

Tạ viên chỉ đẹp ở bên trong, bên ngoài chỉ là một con ngõ bình thường không có gì đặc biệt. So với nơi này tựa núi hướng biển, tầm nhìn thoáng đãng thì kém xa.

Tạ Ôn Ninh bắt đầu lo lắng nếu chị dâu không thích Tạ viên thì sao? Chẳng lẽ lại phải ra ngoài ở riêng?

Bắc Kinh không có biển, không khí và thời tiết đều không bằng nơi này.

Tạ Tri Khởi tối qua bị k*ch th*ch, cả đêm không ngủ ngon giấc, giữa trưa mười một giờ bị Tạ Tầm Chi gọi dậy một cách thô bạo, đến giờ vẫn còn đeo hai quầng thâm mắt to tướng.

"Đẹp cái nỗi gì. Toàn đồ tây dương." Cậu ta ngáp dài, "Không bằng một nửa Tạ viên."

Tạ Ôn Ninh nhíu mày: "Anh ba càng ngày càng lười. Hôm nay lại ngủ đến mười một giờ."

Tạ Tri Khởi thở dài: "Em không hiểu đâu."

"Em chẳng thèm hiểu." Tạ Ôn Ninh giọng nói dịu dàng, "Dù sao anh đừng để chị dâu biết anh là đồ lười biếng là được, mất hết hình tượng anh đấy......"

Tạ Tri Khởi hừ một tiếng, khoanh tay lại, có chút uể oải: "Một câu chị dâu nhỏ, hai câu chị dâu nhỏ, Tạ Ninh Ninh, anh khuyên em bớt nịnh nọt cô ta đi. Cô ta không tốt đẹp như em nghĩ đâu."

Cảnh tượng hộp đêm tối qua vẫn rõ mồn một trước mắt, Tạ Tri Khởi trong lòng ấm ức. Cái người phụ nữ kia dám sau lưng anh cả đi xem trai cởi chuồng nhảy nhót ở hộp đêm, còn bày trò tạp nham, coi mình là công chúa tuyển phi, tụ tập dâm loạn, căn bản không phải là người đứng đắn gì.

Anh cả cũng thật ngốc, cố chấp, đến nước này rồi vẫn còn muốn cưới. Cậu ta càng nghĩ càng nghẹn khuất, muốn nói gì đó, nhưng rồi nghe thấy từ hàng ghế trước vọng lại một giọng trầm thấp:

"Tiểu Khởi, im lặng một chút."

Tạ Tri Khởi im bặt, khuôn mặt tuấn tú ỉu xìu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!