Nụ hôn kéo dài thật lâu.
Tạ Tầm Chi không biết đây là lần thứ mấy Dịch Tư Linh hôn môi, bao nhiêu lần cũng chẳng quan trọng, với anh đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên, dù thế nào cũng đáng để kỷ niệm, vì vậy anh muốn hôn thật lâu một chút.
Nụ hôn trượt dài hơn cả tưởng tượng, anh cứ nghĩ sau khi hôn, mình sẽ vì không biết cách mà bị Dịch Tư Linh chế giễu, nhưng sự thật là đàn ông trong chuyện này không thầy cũng tự hiểu.
Cô vẫn luôn nắm chặt lấy cổ áo sơ mi anh, eo và lưng đều căng thẳng, anh có thể cảm nhận được điều đó. Đôi môi mềm mại thật ướt át, khẽ hé mở, rất phối hợp với tư thế của anh, khi đầu lưỡi anh thăm dò tiến vào, cô khẽ rụt lại, nhưng rất nhanh lại không né tránh nữa.
Âm thanh khe khẽ phát ra khi môi chạm nhau, như đuôi mèo khẽ chạm mặt hồ, trong lòng anh từng đợt từng đợt gợn sóng lan tỏa.
Tạ Tầm Chi không ngờ rằng, Dịch Tư Linh khi hôn lại ngoan ngoãn đến vậy. Anh cứ nghĩ cô sẽ nổi giận, bùng nổ, đẩy anh ra, rồi cho anh một cái tát.
Nhưng cô lại ngoan ngoãn hé miệng, ngoan ngoãn nhắm mắt, ngoan ngoãn bám lấy anh, giống như một chú mèo con được v**t v* thoải mái.
Trong căn phòng VIP tối tăm, người phụ nữ ngồi trên đùi người đàn ông, đôi chân thon dài vô tình cọ vào chiếc quần tây thẳng của anh.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng lại có tiếng động, có người đi qua, Dịch Tư Linh khẩn trương, bám chặt lấy anh hơn. Người đàn ông trấn an vỗ nhẹ vào eo cô, ý bảo cô đừng lo lắng, rồi lại tiếp tục m*t mát.
Cả quán bar đều đã được bao trọn, phòng VIP trên lầu hai đều được giữ lại để dự phòng.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông vào.
Giống như đang vụng trộm yêu đương, Dịch Tư Linh bị sự ái muội, khẩn trương và thoải mái này cùng nhau trói buộc.
Tạ Tầm Chi nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô, mở mắt nhìn cô, bất chợt bật ra một tiếng cười khẽ.
Dịch Tư Linh bị tiếng cười nhẹ này làm nhột lỗ tai, bỗng chốc mở mắt ra, mờ mịt chớp chớp. Nụ hôn mãnh liệt khiến giọng nói cô có chút khàn khàn, dính dấp: "Cười cái gì......"
"Không có gì."
Anh cười sự khẩn trương của cô.
Tạ Tầm Chi cuối cùng hôn nhẹ lên môi dưới của cô, sau đó lịch sự rút lui.
Nụ hôn đầu tiên, dù xét ở góc độ nào, anh cũng không hề hối tiếc.
Dịch Tư Linh có chút ngây dại, sau đó là một nỗi xấu hổ sâu sắc ập đến, cô rũ mắt xuống, "Tạ Tầm Chi, anh có ý gì?"
Tạ Tầm Chi dịu dàng ôm cô một chút, cuối cùng không nói nhiều, nói gì cũng vô ích. Anh đã bắt nạt cô, đây là sự thật không thể chối cãi.
"Chiều mai tôi sẽ đến nhà em ra mắt, em dành thời gian đó nhé, đừng có chạy đi chơi."
Dịch Tư Linh: "......"
Đây là chuyện lớn, sao cô có thể chạy đi chơi được. Dịch Khôn Sơn vì bữa tối ngày mai, đã trước đó một vòng dặn đầu bếp bắt đầu chuẩn bị.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, đôi môi đỏ mọng bị anh cắn đến hơi sưng.
Ánh mắt Tạ Tầm Chi tối lại, lại nói: "Ngày kia tôi và người nhà đến cầu hôn, em cũng dành thời gian nhé."
Dịch Tư Linh chịu không nổi nữa, đẩy anh một cái, nhanh chóng đứng dậy khỏi người anh, "Tạ Tầm Chi, anh đừng quá đáng!"
Tạ Tầm Chi khẽ cười, đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú thật nho nhã, cũng thật lạnh lùng, anh nói: "Đã khuya rồi, tôi đưa em về."
Dịch Tư Linh kinh ngạc thầm thán sự điềm nhiên của Tạ Tầm Chi, hai phút trước, anh còn hôn cô nồng nhiệt đến như vậy, nhưng hiện tại, lại giống một quý ông đạo mạo giả dối. Trái lại thì chính cô lại mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, lại còn cố tỏ ra mạnh mẽ, thật mất mặt.
Đâu phải chưa từng hôn môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!