Trong vòng vây của một đám đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, Dịch Tư Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai tay che khuôn mặt nóng bừng, trong người dâng lên từng đợt khô nóng, toàn thân khó chịu.
Trần Vi Kỳ điên thật rồi......
Điệu nhảy này hoàn toàn là quá gần! Gợi cảm trơ trẽn, động tác lắc hông vặn eo quả thực không thể nhìn nổi.
Những người phụ nữ bên cạnh từng người một đều như phát điên, tiếng thét chói tai cùng tiếng nhạc điện tử k*ch th*ch màng nhĩ, không khí trong nháy mắt bùng nổ đến đỉnh điểm.
Dịch Tư Linh có cảm giác thoát chết trong gang tấc, may mà cô chợt nhanh trí, đoán chắc tối nay là đêm địa ngục, nghĩ đủ cách để Tạ Tầm Chi không đến, nếu anh đến thì thật không dám tưởng tượng.
Điệu nhảy kết thúc, mặt Dịch Tư Linh vẫn còn ửng hồng, bị đủ loại cơ bụng căng phồng, cơ ngực rắn chắc, bắp tay cuồn cuộn làm cho khô cả miệng lưỡi. Cô là khách quen ở những buổi tiệc danh lợi, nhưng ở chốn phong nguyệt, trình độ của cô còn kém xa những người chủ bàn ăn chơi.
Quá non nớt, quá vụng về.
Trần Vi Kỳ liếc xéo Dịch Tư Linh, thấy đôi mắt cô rõ ràng ngượng ngùng mà lại cố tỏ ra táo bạo, cùng khuôn mặt ửng đỏ rực rỡ, khẽ cười. Dịch Tư Linh bắt gặp nụ cười mang theo vẻ chế giễu này, trừng mắt nhìn cô ta một cái.
Trần Vi Kỳ nhếch mép cười, nâng ly rượu một cách phóng khoáng, chạm nhẹ vào ly cô: "Chúc vui vẻ nha, bé cưng."
Dịch Tư Linh đắc ý chạm cốc, ghé sát tai cô ta nói nhỏ: "Tanya à, không ngờ đúng không? Tạ Tầm Chi nghe lời tôi răm rắp, tôi bảo anh ta không đến, chắc chắn anh ta sẽ không bén mảng tới đâu. Vẫn phải cảm ơn cô đã chuẩn bị tiết mục công phu thế này, tôi thích lắm."
Trần Vi Kỳ cười khanh khách: "Tiết mục này chuẩn bị cho cô, chứ có phải cho chồng cô đâu mà anh ta đến hay không thì liên quan gì? Chờ cô về Bắc Kinh rồi, sợ là chẳng còn dịp xem mấy trò này nữa đâu, tối nay cứ nhìn cho đã mắt đi ha."
Dịch Tư Linh nhếch mép cười nhạt, chẳng buồn đôi co với cô ta, lơ luôn. Một tiếng sau, hết trai đến gái, quen có lạ có, lũ lượt kéo đến mời Dịch Tư Linh uống rượu, đông như đàn ong vỡ tổ.
Cảng Đảo là nơi Dịch Tư Linh sống hơn hai mươi năm, bạn bè nhiều không đếm xuể. Hôm nay là ngày vui của cô, phần lớn đều đến chúc mừng tân hôn. Ai cũng biết cô sắp gả về Bắc Kinh, cũng đều ngầm hiểu rằng một khi đã gả đi thì khó mà trở về, hoặc là rất ít khi về. Lúc nâng chén không tránh khỏi chút luyến tiếc.
Ở cái đất Cảng Đảo này, trai gái trẻ tuổi tìm đối tượng phần lớn là người địa phương, bằng không thì cũng chỉ loanh quanh các thành phố ven biển phía nam. Từ tỉnh G trở lên toàn bộ đều là phương bắc, huống chi là Bắc Kinh, xa xôi chẳng biết đường nào mà lần.
Hoàng thành thì sao chứ? Ai mà chẳng muốn ở gần nhà, ai lại cam lòng gả đến nơi xa xôi vạn dặm? Đâu phải là không có tiền.
Chuyện hôn nhân của Dịch Tư Linh khiến bao người ngã ngửa. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy xuôi tai, Tạ gia ở Bắc Kinh cơ mà, cơ hội ngàn năm có một, dù là Dịch Tư Linh cũng chẳng nỡ buông tay. Mấy đời giàu sang trước mắt, gả xa có sá gì?
"Chúc mừng nha Mia! Lấy chồng rồi nhớ thường xuyên về chơi, bọn này lúc nào cũng sẵn sàng chờ cậu!"
"Chúc cậu và Tạ công tử trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!"
"Mia, hình như hôn lễ của cậu là vào hai mươi tám tháng mười hai đúng không...... Đúng rồi! Nhất định phải về trước nha! Cậu cưới tớ nhất định phải có mặt!"
"Ôi bé ơi, đến nhẫn đôi cũng đeo rồi cơ à? Giỏi nha! Ly này chúc cậu và anh rể tình yêu ngọt ngào! Mãi mãi hạnh phúc!"
Dịch Tư Linh uống đến cuối cùng thật sự không còn hơi sức, đành đẩy Dịch Nhạc Linh ra đỡ rượu hộ. Cô ngồi phịch xuống, uống ly trà sinh địa lạnh mà nhà bếp đã chuẩn bị sẵn.
Một cô bạn thân nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh, khoác tay cô, giọng điệu đầy luyến tiếc: "Mia à, cậu về Bắc Kinh rồi, tớ chẳng biết bao giờ mới có thể lại cùng cậu hẹn hò đi uống trà chiều nữa......"
"Chỉ là lấy chồng thôi mà, có đến mức đó đâu. Với lại, sau này tớ thích về lúc nào thì về."
"Ông xã nhà cậu nỡ để cậu ở riêng hai nơi à?"
Dịch Tư Linh liếc xéo cô bạn, cười: "Đương nhiên là đi theo tớ rồi. Sau này tớ sẽ thường xuyên về, đến lúc đó hẹn nhau đi uống trà chiều."
Cô đã giao hẹn với Tạ Tầm Chi ba điều, anh nhất định phải thường xuyên cùng cô về thăm nhà.
"Không hổ là Mia...... Tính toán với Tạ công tử kỹ càng thật." Cô bạn cười nhạt một tiếng, hùa theo cô, trong lòng lại nghĩ khác.
Nào có chuyện lấy chồng rồi, ông xã thường xuyên đưa vợ về nhà mẹ đẻ, lại còn không phải là gả ở quê nhà. Một hai lần thì còn nghe được, thử bốn năm sáu lần xem? Dù không cãi nhau cũng sinh mâu thuẫn, hà tất phải vì sĩ diện mà khen ngợi cái kiểu "cách sông" này.
Dịch Tư Linh biết đối phương đang nghĩ gì.
Tối nay nhận được rất nhiều lời chúc, nhưng lời chúc chân thành thì thật ra chẳng bao nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!