Chương 22: Hái quế cung trăng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần như đã đoán trước được, vị hôn thê khiến anh không yên tâm này nổi giận, xoay người xông thẳng vào cửa hàng trang sức.

Tạ Tầm Chi không cần thiết phải tranh cãi với cô, cô muốn nghe anh nói ghen, anh nói ghen là xong, vừa có thể khiến cô vui vẻ, thoải mái, lại có thể khiến cô vô cùng cao hứng mà đeo nhẫn vào.

Cũng giống như vừa nãy ở bữa tiệc, cô coi anh như một công cụ để khoe khoang tình cảm, lúc này, anh lại là một công cụ cung cấp giá trị cảm xúc.

Coi như là dỗ dành cô, anh cũng có thể nói như vậy, nhưng không hiểu vì sao, anh lại không mấy muốn.

Đã chiều theo cô, không thể chuyện gì cũng chiều theo cô được.

Tạm thời không nghĩ đến những điều đó nữa, Tạ Tầm Chi cất bước theo Dịch Tư Linh đi vào cửa hàng.

Hai người vừa vào cửa đã có nhân viên bán hàng niềm nở chào đón, nhân viên này nhận ra Dịch Tư Linh, có chút kinh ngạc, nhưng lập tức vui vẻ ra mặt, như gặp được thần tài, nụ cười hoàn toàn khác với vẻ tươi cười tiêu chuẩn vừa nãy, "Dịch tiểu thư, buổi tối tốt lành!"

Dịch Tư Linh không mấy vui vẻ, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi. Tạ Tầm Chi nghĩ bụng chắc cô sẽ trút giận lên đầu những nhân viên cửa hàng vô tội, giận cá chém thớt. Nhưng cô không làm vậy.

Con người thật của cô kỳ thực không giống lắm với hình tượng trong miệng đám phóng viên giải trí hay soi mói.

Đêm muộn, trong tiệm không có khách, mấy nhân viên cửa hàng còn lại, cùng với quản lý cửa hàng nghe tin cũng đều ra chào hỏi, đồng loạt gọi một tiếng thân mật "Dịch tiểu thư".

Tạ Tầm Chi nghiêng đầu hỏi cô: "Bọn họ đều quen em?"

Dịch Tư Linh chẳng thèm nhìn anh, kiêu ngạo hếch cằm: "Ở Cảng Đảo này, đến cả tôi mà nhân viên bán hàng còn không quen biết thì đúng là đồ bỏ. Tôi đi đến đâu cũng là khách VIP hết, tối nay anh được thơm lây đấy."

Mấy nhân viên cửa hàng xung quanh đều rối rít gật đầu, vẻ mặt còn thật hơn cả trân châu. Lời này chẳng hề khoa trương, nếu toàn bộ nhân viên bán hàng ở các cửa hiệu xa xỉ Cảng Đảo bình chọn khách hàng được yêu thích nhất, Dịch Tư Linh chắc chắn ẵm giải quán quân, kỷ lục một ngày cô tiêu hết 28 triệu tệ ở trung tâm thương mại Chí Địa đến giờ vẫn chưa ai phá được.

Mua nhiều, không xem giá, lại nổi tiếng, thích nghe người ta nịnh nọt, mà nịnh thật lòng lại càng thích, nhân viên bán hàng nào mà chẳng mê? Ai có tên cô trong danh sách khách hàng, cả năm coi như chắc suất doanh thu.

Tạ Tầm Chi khẽ cười, hình dung một chút cảnh cô mua sắm chắc hẳn kinh người lắm.

Dì Yến mai mối cho hai nhà vào cuối thu, không tiếc lời ca ngợi đối phương đến hoa cả mắt, nhưng chỉ nói tốt mà không nhắc đến khuyết điểm thì lại không phúc hậu, bèn chọn ra vài ba tật xấu chẳng mấy quan trọng để "đi ngang qua sân khấu". Tạ Tầm Chi không biết dì Yến nói anh có khuyết điểm gì, nhưng liên quan đến Dịch Tư Linh, lúc ấy anh đi ngang qua phòng khách, mơ hồ nghe được một vài điều đại khái.

Dì Yến: "Chính là con bé đó tiêu tiền hơi bị điên cuồng, mẹ nó bảo, nó có thể một ngày vung tay hai mươi mấy triệu mua quần áo mua túi, gia đình bình thường căn bản không chịu nổi nó xài tiền như vậy. A Tầm là dì nhìn lớn lên, chi phí ăn mặc chẳng hề xa hoa lãng phí, vừa phải là được. Ai, dì chỉ lo mỗi điểm này không hợp với A Tầm."

Mẹ anh hỏi ý kiến anh, anh tỏ vẻ không có. Anh không thích bàn luận phẩm chất người khác sau lưng, cho dù cô Dịch tiêu tiền như nước kia sẽ không biết.

Quân tử cẩn độc*.

*Quân tử cẩn độc ( 

- jūnzǐ shèndú) là một câu nói nổi tiếng trong đạo đức Khổng giáo, có nghĩa là người quân tử phải cẩn trọng khi ở một mình.

Quản lý cửa hàng đích thân bưng tới hai ly nước có ga, khi đưa nước cho Tạ Tầm Chi, bà ta kín đáo liếc nhìn anh một cái.

Thân mật như vậy, xem ra là tình nhân mới được đại tiểu thư yêu chiều? Trước đây người đi bên cạnh Dịch Tư Linh đều là Trịnh thiếu gia. Đều là những anh chàng đẹp trai ngàn dặm mới tìm được một người, người trước kia thì bảnh bao phong lưu, người trước mắt thì cao quý khó bì, nhìn là biết rất có tiền, chỉ không biết có rộng rãi vung tay không. Giới thiệu đồ quá đắt sợ anh ta không mua, quá rẻ lại sợ Dịch Tư Linh chướng mắt, ảnh hưởng tình cảm hai người, chuyện này muốn nắm bắt cho khéo, hơi khó.

"Dịch tiểu thư, hôm nay muốn xem gì ạ?" Quản lý cửa hàng dò hỏi trước.

"Xem nhẫn." Dịch Tư Linh ngại ngùng không nói là nhẫn đôi, lời đến bên miệng lại có chút khó nói.

Tạ Tầm Chi: "Phiền cô cho xem nhẫn đôi."

Dịch Tư Linh lén véo mu bàn tay anh một cái, Tạ Tầm Chi nắm ngược lại tay cô, dễ như trở bàn tay khống chế nó trong lòng bàn tay mình.

Quản lý cửa hàng chưa kịp hóng chuyện, lập tức nói: "Nhẫn đôi đương nhiên là có, chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng nhẫn đôi ạ, phiền ngài dời bước sang bên này chọn lựa."

Dịch Tư Linh không chịu nhúc nhích, bướng bỉnh đứng im, Tạ Tầm Chi dùng sức nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo một cái, đưa cô đi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!