Chương 20: Hái quế cung trăng (Canh hai)

Dịch Tư Linh bị cái tấm thiệp chúc mừng kia làm cho có chút bất thường, cả người cứ lâng lâng như trên mây.

Nhưng đối phương tặng hoa mà chẳng hề có một tin nhắn nào, thậm chí không một lời hỏi han đã nhận được chưa, hoàn toàn im hơi lặng tiếng như người chết rồi, vậy thì cô cũng chẳng việc gì phải lên tiếng.

Cô sai dì Lật đem cái bó hoa to oành chiếm hết chỗ kia đi vứt, chỉ giữ lại vài cành đẹp c*m v** bình.

Khi người hầu bắt đầu cắm hoa, vừa cắm vừa đếm, ước chừng có đến chín trăm chín mươi chín bông, cắm đầy hơn sáu mươi chiếc bình lớn nhỏ, đặt khắp mọi ngóc ngách trong nhà, mỗi người hầu cũng được chia vài bình mang về phòng riêng, bày ở mép giường, bên cửa sổ đều đẹp, tô điểm thêm chút lãng mạn cho cuộc sống vốn dĩ bình lặng.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ nhà họ Dịch biến thành một biển hoa hồng rực rỡ.

Dịch Tư Linh ăn xong bữa trưa, Trần Vi Kỳ gọi điện thoại đến, không ngừng nhắc nhở cô buổi tối đi ăn đừng đến muộn.

Trần Vi Kỳ: "Cô dám đến muộn tôi liền phi thẳng đến nhà họ Dịch lôi cổ cô đi đấy."

Dịch Tư Linh đang ngắm hoa hồng, tâm trạng tốt vô cùng, chẳng những không cãi lại, còn nũng nịu nói: "Biết rồi biết rồi, yên tâm đi cục cưng, tôi nhất định đúng giờ, tiếc gì một chút thời gian chờ cô."

Trần Vi Kỳ nổi hết cả da gà, mỉa mai cô: "Giữa trưa mà đã lên cơn động kinh rồi hả, sắp cưới cũng không cần thiết phải kích động đến thế chứ."

Dịch Tư Linh khẽ cười khẩy: "Ai kia đêm trước khi cưới còn kích động đến mất ngủ, lải nhải trong nhóm đến tận ba giờ sáng cơ."

Không đợi đối phương kịp phản ứng, cô đã nói thẳng: "Cúp máy đây, có gì tối nói chuyện, bai bai, yêu yêu."

Trần Vi Kỳ vừa định đáp trả một câu thì điện thoại đã bị ngắt, tức giận đến nỗi cô ta vỗ mạnh một cái vào người chồng.

Trang Thiếu Châu nhíu mày nhìn sang: "Làm cái gì đấy?"

Trần Vi Kỳ: "Ông xã, anh trang điểm đẹp trai một chút đi, tối nay đi cùng em. Đến lúc đó trước mặt Dịch Tư Linh phải nghe lời em hết, OK?"

Trang Thiếu Châu: "Hai người ngày nào cũng kè kè so đo không mệt à? Cứ gặp cô ấy là em như bị tiêm máu gà ấy."

"Không mệt, tràn đầy năng lượng!"

Người ta không sợ có đối thủ, chỉ sợ không có mà thôi. Đặc biệt là những người như bọn họ, sinh ra đã là "người La Mã", không có đối thủ cuộc sống quả thực tẻ nhạt đến tận cùng.

Dịch Tư Linh chính là "con thú cưng nhỏ" mà cô ta đã tỉ mỉ nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay.

Rảnh rỗi không có việc gì liền trêu chọc Dịch Tư Linh, chọc cho cô nổi giận, xem cô phát cáu, thật là thú vị.

Không có Dịch Tư Linh, niềm vui trong cuộc sống của cô ta đã vơi đi một nửa.

Trần Vi Kỳ cũng không quay đầu lại, đi vào phòng thay đồ chọn quần áo.

-----

Bữa tối được đặt ở một nhà hàng ba sao Michelin gần Duyệt Cảng. Dịch Tư Linh đến nơi mới biết có đến bảy tám người, ngồi kín cả một chiếc bàn dài, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy như hoa như gấm.

Vị trí được chọn ở sân thượng của nhà hàng, chỉ có một bàn của bọn họ. Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ không khí giảm đi không ít, mát mẻ dễ chịu, thỉnh thoảng có gió biển thổi qua, nhẹ nhàng mơn man gò má, vừa ngồi trên sân thượng thưởng thức bữa tối, vừa ngắm nhìn ánh đèn neon rực rỡ của Duyệt Cảng, quả là một sự hưởng thụ tuyệt vời.

"Mia! Cuối cùng cậu cũng đến!"

"Bảo bối bảo bối, mau ngồi đây, vị trí chủ tọa, Tanya cố ý giữ lại cho cậu đấy, nói ai cũng không được tranh, hôm nay cậu là nhất!"

"Mới nửa tháng không gặp, Mia cậu lại xinh đẹp hơn rồi..."

"......"

Ngay khi Dịch Tư Linh vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người hoàn toàn không thể rời khỏi người cô.

Hôm nay cô vẫn là một "cây tiền di động" lộng lẫy, chiếc váy lễ phục ngắn thêu họa tiết kiểu Pháp ôm sát cơ thể, khoác bên ngoài một chiếc áo vest oversized, đôi giày cao gót bước đi vừa vững vàng vừa uyển chuyển, đôi bông tai ngọc trai vàng Nam Dương vẽ ra những đường cong tuyệt mỹ trong không trung, dưới ánh đèn dầu lung linh của màn đêm, vẻ kiều diễm của cô thật sự quá mức rực rỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!