Dịch Tư Linh đang ngâm mình trong bồn tắm sữa bò ấm áp, nhận được tin nhắn này thì giận sôi máu, nước trắng xóa bắn tung tóe, vấy bẩn cả ly rượu vang đỏ và đĩa trái cây bày biện xinh xắn.
Anh ta dám gửi lại cho cô một cái nhếch mép đầy ẩn ý! Ý anh ta là gì đây?
Cô ngồi phắt dậy trong bồn tắm, mái tóc đen ướt sũng dính bết sau lưng, hình ảnh mờ ảo trong gương phản chiếu đường cong gợi cảm của cô, cùng với lồng ngực phập phồng lên xuống vì tức giận.
Anh ta cố tình, chắc chắn là cố tình, thật muốn bị cái đồ cổ hủ này làm cho tức chết.
Dịch Tư Linh ngâm đến nỗi các đầu ngón tay nhăn nhúm, cô túm lấy ly rượu, chẳng thèm để ý nước sữa bò bắn vào trong, uống cạn ly, rồi cài chế độ im lặng cho cuộc trò chuyện với Tạ Tầm Chi, sau đó ném điện thoại vào giỏ đồ dơ.
Cô chẳng muốn nhìn thấy cái nhếch mép chết tiệt đầy ẩn ý kia thêm một lần nào nữa.
Lau khô người, làn da cô nóng bừng, mềm nhũn, không mảnh vải che thân, cô chui vào ổ chăn ấm áp.
Cảm giác lâng lâng của cơn say còn vương vấn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm nay, cô mơ một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy Tạ Tầm Chi đang xin lỗi cô, nói rằng anh không hiểu cái nhếch mép kia rốt cuộc có ý gì, chỉ nghĩ đó là một nụ cười đơn thuần. Cô không nghe, bịt chặt hai tai, đối phương lại dỗ dành cô, dỗ dành mãi mà cô vẫn không nghe, cuối cùng anh dứt khoát cúi xuống hôn cô, lấp kín đôi môi.
Một nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt, đầu lưỡi anh tách mở hàm răng cô, khẽ cắn vào đầu lưỡi cô.
Cô chưa từng nghĩ đến nụ hôn với anh lại có cảm giác như thế này.
"Xin lỗi em, sau này tôi sẽ không làm em không vui nữa."
Trong giấc mơ, giọng anh thì thầm xin lỗi bên tai cô.
Vì giấc mơ đó, Dịch Tư Linh tỉnh dậy từ lúc bảy giờ sáng, Bông hoa nhỏ, con mèo nhỏ của cô, đang dụi dụi vào gối, khẽ l**m mặt cô hết lần này đến lần khác.
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đôi môi khẽ hé mở, cảm giác ẩm ướt trên người thật khó chịu.
Phòng ăn của Dịch gia có tổng cộng năm gian. Ngày thường, người nhà dùng bữa sáng thường chọn phòng ăn tầng hai hướng ra sân phơi, hai mặt là cửa sổ kính lớn, nhìn ra xa có thể thấy dãy núi trải dài và biển xanh thẳm, những cánh buồm trắng noãn thẳng tắp đậu ngay ngắn ở bến tàu, trên bờ cát có người bơi lội, tắm nắng.
Hôm nay thời tiết đẹp, Lương Vịnh Văn quyết định bày bữa sáng ở ngoài sân.
Dịch Quỳnh Linh là học sinh nội trú, không thể không dậy sớm, Dịch Nhạc Linh là dân văn phòng, cũng đến đúng giờ. Lương Vịnh Văn và Dịch Khôn Sơn quen dậy sớm quanh năm, nếu bảo họ ngủ nướng ngược lại sẽ thấy cả người khó chịu. Nếu Dịch Hân Linh ở nhà, cô bé cũng sẽ tập thể dục rồi mới dùng bữa.
Chỉ có Dịch Tư Linh là không bao giờ đến, cô thích ngủ nướng, mọi người đều đã quen.
Ngay cả phòng bếp cũng chiều theo, bảy giờ sáng không cần chuẩn bị phần điểm tâm của đại tiểu thư.
Không khí trên bàn ăn rất hài hòa.
Dịch Nhạc Linh vừa ăn vừa trả lời email, Dịch Khôn Sơn thương con gái, bảo cô không cần làm việc quá sức, rồi lại quay sang nói với cô út, hỏi sao con bé không vừa ăn sáng vừa nghe tiếng Pháp.
Dịch Quỳnh Linh lè lưỡi, nói con bé không thích, Dịch Khôn Sơn tức giận trừng mắt nhìn cô bé, Lương Vịnh Văn buồn cười, khẽ đá chân cô con gái út.
Dịch Tư Linh đến phòng ăn đúng lúc này, chiếc váy lụa trắng dài thướt tha, khiến dì Lật giật mình.
"Đại, đại tiểu thư?" Phản ứng đầu tiên của dì Lật là nghĩ có ma, phản ứng thứ hai là nhìn đồng hồ, bây giờ đã bảy giờ rưỡi, dì vô cùng kinh ngạc, rồi nghi ngờ có chuyện gì xảy ra.
Dì chăm chú nhìn Dịch Tư Linh, không phát hiện có gì khác thường, chỉ là vẻ uể oải thường thấy sau khi cô rời giường.
Dịch Tư Linh ngáp một cái: "Chào buổi sáng, dì Lật." Cô nhìn về phía sân phơi, "Con muốn uống chè khoai tím sữa bò, còn có trứng gà và xúc xích bò."
Dì Lật xoa xoa tay, có chút khó nói thành lời: "Vâng, vâng, tôi đi bảo nhà bếp!"
Dịch Tư Linh vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, ngáp dài rồi đẩy cửa sân phơi bước ra, đến bên bàn ăn, cả nhà đang ăn cơm đều giật mình.
Lương Vịnh Văn hoảng hốt: "Trời ơi, con yêu, có chuyện gì xảy ra hả?"
Dịch Khôn Sơn đang uống dở ngụm trà nóng suýt bỏng miệng, ông lập tức trợn mắt, nhìn Dịch Tư Linh từ trên xuống dưới đánh giá, xác nhận là cô, "... Con bị ma nhập rồi hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!