Chương 12: Hái quế cung trăng

Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sầm lại.

Dịch Tư Linh đứng sau cánh cửa giận dữ với Tạ Tầm Chi bên ngoài: "Ai bảo tôi không mặc quần áo! Tôi có mặc mà!"

Chỉ là mặc không nhiều lắm, nhưng cũng là mặc!

"Không phải tại cái nơi quái quỷ của các người thì sao! Trong nhà nóng chảy mỡ! Ngoài đường thì lạnh thấu xương!"

Ngoài kia phải mặc áo phao dày cộm, trong này chỉ dám diện áo hai dây mỏng manh.

Sớm muộn gì cô cũng phát điên vì cái khí hậu dở dở ương ương này!

Khuôn mặt Dịch Tư Linh vốn đã bừng bừng vì hơi nóng cả đêm, giờ lại càng ửng đỏ như hoa đào gặp gió xuân. Hai mươi bốn năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên da thịt cô bị đàn ông trông thấy, mà lại còn là Tạ Tầm Chi. Anh ta nhìn thì thôi đi, đằng này còn quay ngoắt mặt, làm bộ nghiêm chỉnh như quân tử.

Đây quả là một sự xúc phạm tột độ đối với nhan sắc và đường cong cơ thể tuyệt mỹ của cô. Nếu chuyện này mà đến tai ba cô em gái, chắc chắn cô sẽ bị chúng nó cười cho đến khi không còn mảnh xương.

Tạ Tầm Chi đứng bên ngoài cánh cửa, nghe rõ mồn một tiếng gầm giận dữ vọng ra, nhưng anh dường như chẳng mảy may để ý. Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, một cảm xúc không rõ từ đâu trào dâng làm cơ thể anh nóng rực.

Ngay khoảnh khắc ấy, tim anh thắt lại một nhịp, rồi lại dồn dập nảy lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt.

Cô mặc như vậy, một người đàn ông bình thường nào cũng sẽ bị quyến rũ.

Nếu anh không phản ứng, mới là bất thường.

Tạ Tầm Chi tìm một lý do vẹn toàn.

Bên trong cánh cửa, Dịch Tư Linh bực bội khát khô cả họng, chạy đến bồn rửa rót nước uống, cơn giận sau khi bị đánh thức vẫn chưa tan. Cô cởi chiếc áo ngủ gợi cảm vứt sang một bên, chọn một chiếc váy dài tay màu xanh non, nghĩ đến lời nói ẩn ý phê bình cô lẳng lơ của Tạ Tầm Chi, trong lòng không cam, lại cởi váy dài ra, thay một bộ mát mẻ hơn.

Chính là muốn tức chết anh ta.

Lần nữa mở cửa đã là nửa tiếng sau.

Tạ Tầm Chi đứng chờ ngoài cửa đến phát cáu, mấy lần cúi đầu xem đồng hồ, nửa tiếng đã trôi qua kể từ khoảnh khắc đầu tiên trong đời anh tim đập loạn nhịp.

Lúc này lòng anh tĩnh lặng như mặt nước thì... Cửa mở.

Anh ngước mắt lên, trước mặt là một người phụ nữ môi đỏ như son, mái tóc dài suôn mượt.

Chiếc váy nhung tơ thắt eo, đường xẻ cao để lộ đôi chân dài gợi cảm, màu tím mận chín nồng nàn, lại không quá rực rỡ, tôn lên vẻ quyến rũ không hề tục khí của cô, chiếc vòng cổ bốn tầng ngọc trai trắng quấn quanh cổ sáng rực như cực quang.

Tạ Tầm Chi nhìn cô sâu sắc, bỗng nhiên cong môi cười khẽ, nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt cũng phủ lên một tầng u uất nhàn nhạt.

Cô để anh chờ bên ngoài không phải vì ngại ngùng muốn trì hoãn một chút, mà là đi trang điểm, tạo hình toàn thân, sau đó xuất hiện đầy kinh diễm.

"Tạ tiên sinh tìm tôi có việc gì?" Dịch Tư Linh dựa vào khung cửa, vẻ mặt trấn định tự nhiên, trên má ửng hồng như gợn sóng lăn tăn, vẫn còn chút dư âm của sự ngượng ngùng.

Tạ Tầm Chi đưa chiếc túi trong tay lên: "Cô chưa ăn sáng phải không?"

Là một chiếc túi giấy cứng cáp, bên trong là một chiếc bát sứ.

Dịch Tư Linh nghi hoặc nhìn anh từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, cô chậm rãi mở miệng: "Anh... đến đây để đưa bữa sáng cho tôi sao?"

Cô lại nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đầy vẻ kháng cự: "Chuyện kia tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, xin anh đừng tạo áp lực cho tôi."

"Không liên quan đến chuyện đó."

Đôi mắt đen của người đàn ông tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm, không thể dò đoán, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ tôi nói mùa thu đông ăn lê tuyết chưng tổ yến rất tốt cho phổi, bà làm một phần cho cô. Vừa lúc tôi tiện đường, nên mang đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!