Trở lại phòng, việc đầu tiên Dịch Tư Linh làm là cởi chiếc áo vest, tùy tiện vắt ngang lưng ghế sô pha, rồi cởi tiếp lễ phục, trên người chỉ còn lại áo ngực và chiếc quần legging không đường may.
Vóc dáng thon thả quyến rũ, đẹp đến mức không tìm ra một lỗi nhỏ, đứng giữa quầng sáng, tựa như một tuyệt tác điêu khắc.
Cô bước qua chiếc lễ phục vứt trên sàn, đi thẳng vào phòng ngủ, cả người như cá về với nước, thả mình xuống chiếc giường mềm mại.
Mệt mỏi rã rời.
Hôm nay cô chẳng làm được một việc ra hồn nào, giống như con tốt trên bàn cờ tướng, hết chạy đông chạy tây, toàn là những bước đi vô nghĩa, cuối cùng lại bất ngờ bị đối phương chiếu tướng.
—— Kết hôn với tôi.
Cô không hiểu thái độ của anh sao lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Rõ ràng giây trước còn nói muốn tác thành cho cô, giây sau đã bảo cô suy xét chuyện hôn nhân này. Anh ta có vẻ chẳng mấy hứng thú với cô, hai người mới gặp mặt một lần, hoàn toàn chưa nói đến chuyện thích hay yêu. Họ như nước với lửa, ở cạnh nhau cũng gượng gạo, sau này kết hôn chẳng khác nào tranh cãi suốt ngày.
Cô hiểu, và chắc chắn anh ta cũng hiểu.
Huống chi anh ta là một thiếu gia giàu có ở Bắc Kinh, có vô số người nguyện ý kết thân, anh ta muốn tìm vợ kiểu gì mà chẳng được, dịu dàng nho nhã, lịch sự hiểu biết, xinh đẹp bên ngoài thông minh bên trong... Hình như chẳng có đức tính truyền thống nào liên quan đến cô cả.
Không đúng, sao lại không liên quan? Cô cũng dịu dàng nho nhã, lịch sự hiểu biết, xinh đẹp hoạt bát, thông minh đáng yêu, lại còn biết làm nũng! Rất được người ta yêu thích mà!
Quả nhiên vẫn là do cô quá đỗi đáng yêu...
Khó nghĩ thật.
Lo lắng.
Dịch Tư Linh bực bội r*n r* không ngừng, đột nhiên đấm mạnh một cái vào gối, rồi bật dậy khỏi giường, nhanh chóng tẩy trang tắm rửa, sau đó đắp một miếng mặt nạ ướt lạnh nằm xuống giường. Không nhanh chóng tẩy trang dưỡng da thì không được, phòng ngủ này quá khô, bật máy tạo ẩm cũng vô ích.
Khi tỉnh lại, miếng mặt nạ vẫn còn dính trên mặt, làm cô đau tỉnh giấc.
Cô bóc miếng mặt nạ ra, bôi một lớp dày kem dưỡng ẩm hỗn hợp tinh dầu. Ở Cảng Đảo cô chẳng bao giờ dùng loại kem đặc như vậy.
Cô ấm ức trừng mắt nhìn trần nhà, nghĩ đến những mùa thu đông sau này đều gian nan như thế, lại mang theo một bụng bực bội chìm vào giấc ngủ.
Phòng ngủ im lặng, rèm sa khẽ rủ, chỉ có chiếc điện thoại trên tủ đầu giường thỉnh thoảng sáng lên.
Trong nhóm chat, ba người bạn coi tiền như rác mà Dịch Tư Linh quên bẵng vẫn đang khổ sở chờ đợi.
Nhạc Linh: [Vẫn chưa có động tĩnh gì à?]
Quỳnh Linh: [Con bé ngày mai còn phải đi học, có thể cho một tin được không, rốt cuộc tình hình thế nào!]
Hân Linh: [Đến rồi đến rồi!]
Hân Linh: [Còn tình hình thế nào nữa, Mia ngủ gật trên xe người ta rồi, em thì ngủ quên trời đất! Giờ chắc đến khách sạn rồi, giờ này rồi còn gì!]
Quỳnh Linh: [Xe của ai!!]
[Cái lão già mắt mù ấy hả...?]
Hân Linh: [Ha ha ha ha ha ha chị đang ở ký túc xá đừng có làm tao cười! Người thật không già đâu, anh rể đẹp trai lắm cơ. Bên này lạnh, anh ta cởi áo khoác cho Mia, Mia không vứt đi, hai người cẩn thận mà suy ngẫm đi.]
Quỳnh Linh ôm điện thoại lẩm bẩm: [Xong rồi, công chúa của em... Vậy mà lại mặc áo của một ông già...]
Tạ Tầm Chi vừa tròn ba mươi tuổi, trước mặt Dịch Quỳnh Linh mười lăm tuổi chính là thế hệ cha chú không thể nghi ngờ.
Nói một câu 'lão nam nhân', nghe cũng hợp tai.
Nhạc Linh: [@Mỏ hỗn của Dịch Tư Linh, bé út à em liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng, đừng có hễ gặp mặt là oang oang gọi người ta 'lão nam nhân', ai nghe cũng thấy kỳ cục.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!