Chương 8: (Vô Đề)

35

An Vương phi thấy mọi người đều đã lui ra ngoài, liền nói:

"Không ngờ nương nương vẫn còn nhớ tín hiệu bí mật giữa chúng ta, ha ha ha…"

Hoàng hậu cười sảng khoái, giọng nói hoàn toàn khác với dáng vẻ đoan trang tự giữ khi nãy:

"Vương Thi Tình, ám hiệu ấy đã gần hai mươi năm không dùng tới rồi, bà mà tới muộn thêm vài năm nữa, e là ta thực sự đã quên mất."

"Ha ha ha, nếu giờ có người ngoài bước vào, chắc chắn sẽ tưởng Hoàng hậu nương nương này là giả mạo." — An Vương phi đáp.

Thấy An Vương phi lại giở giọng bỡn cợt, Hoàng hậu cười khẽ rồi nói:

"Đừng nói nhảm nữa, mau kể xem rốt cuộc là chuyện gì? Khiến ta phải bảo người lui hết như vậy?"

An Vương phi cũng không vòng vo nữa:

"Hôm nay ta nhìn thấy nữ tử mà Thẩm Chấp đưa đến… rất quen mắt.

Dung mạo ấy, cực kỳ giống Trịnh Vọng Thư, trưởng nữ của cố Thái sư đã mất cách đây hai mươi năm."

Hoàng hậu trong lòng như có chuông cảnh báo reo lên, giọng cũng hạ thấp:

"Trịnh Vọng Thư?"

"Trịnh Vọng Thư là người mà trong lòng bệ hạ yêu nhất, về sau vì cứu Hoàng thượng mà qua đời.

Sau đó từng có một cung nữ có bảy tám phần giống nàng ấy, cũng khiến Hoàng thượng sủng ái tới tận mây xanh, sinh ra không ít rắc rối."

"Lần này ta thấy… phải giống tới chín phần. Khi đó ta cũng giật mình.

Có điều, xem ra Thẩm Chấp vẫn luôn giữ nàng ta bên người, chưa để Hoàng thượng nhìn thấy." — An Vương phi nhẹ giọng nói.

"Vậy thì tốt, tuyệt không thể để xảy ra biến cố thêm nữa."

Hoàng hậu thở dài một hơi, dựa vào gối mềm, giọng nhẹ đi.

An Vương phi bẩm báo xong, đang định cúi người cáo lui, Hoàng hậu ngăn lại:

"Khoan đã, đợi đến khi nghe hiệu lệnh kết thúc rồi hẵng đi.

Trong phòng này, chỉ có bà và ta.

Trong phòng — ta là Chương Hoa Dẫn, ra ngoài cửa — mới là Hoàng hậu."

Nghe vậy, An Vương phi không kìm được, mắt dần đỏ hoe:

"Hai mươi năm nay, người trong thiên hạ ai ai cũng ca tụng Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, chủ mẫu khuôn vàng thước ngọc.

Nhưng ta thì vẫn luôn nhớ đến những tháng ngày chúng ta còn chưa xuất giá…

Ai có thể ngờ, Chương Hoa Dẫn thuở thiếu nữ lại từng là một nữ tử nghịch ngợm vô lại như thế…"

Nói rồi, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.

36

Hồi tưởng về thời chưa xuất giá của An Vương phi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!