13
Ta thầm nghĩ: không biết là tiểu thư nhà ai.
Mãi đến khi Thẩm Uyển bước đến bên cạnh ta, ta cũng không hề hay biết.
Nàng khoác tay ta, nhìn theo ánh mắt của ta mà nói:
"Cẩm Vân, đó chính là Uyển Nương.
Mấy lần ta đến tìm ngươi, Nhuyễn Nhi đều nói ngươi đang nghỉ chưa tỉnh.
Ta biết, ngươi không muốn gặp ta, đều tại ca ca ta, khiến cả ta cũng bị vạ lây.
Ngươi yên tâm, mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để người đàn bà đó làm chính thê đâu.
Cẩm Vân~ ngươi đừng không để ý đến ta mà..."
Ta nắm lấy tay nàng, nói:
"Uyển Uyển, ta và Thẩm Chấp đã từ hôn rồi.
Nếu ta vẫn thân thiết qua lại với ngươi như trước, chỉ sợ huynh trưởng của ngươi sẽ cho rằng ta vẫn còn vương vấn hắn.
Ta biết chuyện này không phải lỗi của ngươi, nhưng cùng ở một phủ, cũng khó tránh tai tiếng, sợ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi."
Thẩm Uyển quả thực vô tội, chuyện này không liên quan đến nàng.
Nhưng bất kể Hầu phủ cưới Uyển Nương làm vợ hay nạp làm thiếp, thì hôn ước giữa ta và Thẩm Chấp trước đây vẫn là cái gai ngăn giữa chúng ta.
Ta không thể như trước kia, chẳng chút kiêng dè mà thân thiết với nàng được nữa.
Nghe ta nói xong, Thẩm Uyển khẽ kéo tay áo ta:
"Cẩm Vân, những lời ngươi nói ta đều hiểu.
Nhưng mà, hôm nay ngươi mặc bộ váy đỏ này thật đẹp, rất hợp với ngươi.
Ta đi tìm mẫu thân trước, lát nữa yến tiệc gặp lại nhé."
Tiễn Thẩm Uyển đi rồi, ta mới phát hiện — nữ tử áo trắng lúc nãy trong thủy tạ, giờ đã không còn ở đó.
Nàng đã đi đến cách ta chỉ còn năm bước.
14
Uyển Nương là do Thẩm Chấp dẫn đến.
Vốn dĩ hắn bị thương, lẽ ra không thể tham dự.
Nhưng Hầu gia rốt cuộc vẫn thương con trai, dùng đến loại kim sang dược tốt nhất.
Vậy mà chỉ trong vòng một tháng, hắn đã hồi phục đến tám, chín phần.
Chúng ta — một người vận trắng, một người mặc đỏ, như nước với lửa, vốn chẳng thể dung hòa.
Uyển Nương hướng về phía ta khẽ cúi người hành lễ:
"Tham kiến Quận chúa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!