Chương 2: (Vô Đề)

Ta vốn nghĩ đây là cách giải quyết ổn thỏa cho cả hai bên.

Nhưng Thẩm Chấp lại nói — Uyển Nương không thể làm thiếp, nhất định phải lấy nàng bằng lễ nghi chính thê.

Bên cạnh, Nhuyễn Nhi đã nhịn không nổi, tức giận lên tiếng:

"Quận chúa nhà ta đã nhượng bộ đến thế rồi, thế tử vẫn không chịu!

Vì thêu túi thơm cho thế tử mà tay nàng đầy máu, chỉ cầu mong thế tử bình an trở về.

Kết quả thế tử vừa về đã đòi từ hôn?

Hai nhà đã trao canh thiếp, Uyển Nương không thể phụ, vậy quận chúa nhà ta thì có thể phụ sao?

Sau khi từ hôn, quận chúa còn mặt mũi nào? Sau này còn ai dám đến bàn chuyện hôn nhân?

Thế tử đã từng nghĩ tới chưa?!"

Thẩm Chấp im lặng hồi lâu, ta cũng không nói gì.

Cứ thế mà giằng co giữa hai người.

Một lúc sau, Thẩm Chấp chỉ khẽ thở dài, áy náy nói:

"Cẩm Vân, ta biết là ta có lỗi với nàng. Nhưng tình cảm sao có thể cưỡng cầu?

Trong lòng ta giờ chỉ có Uyển Nương.

Ta đã hứa với nàng ấy — một đời một kiếp, chỉ có một đôi.

Nếu nàng không chịu từ hôn, ta sẽ tìm cách hủy hôn.

Cáo từ."

Nói rồi, hắn đẩy cửa, nhanh chóng rời đi.

Nhuyễn Nhi thấy hắn đi khuất, lập tức chạy đến nắm lấy tay ta:

"Quận chúa, Vương gia và Hầu gia chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này đâu, người đừng buồn."

05

Ta tựa vào ghế, trong đầu hiện lên vô số ký ức khi ở bên Thẩm Chấp.

Thuở nhỏ cùng nhau chơi trốn tìm, lớn hơn một chút, hắn làm đèn thỏ tặng ta.

Lớn thêm nữa, khi trong lòng bắt đầu nảy sinh tâm tư thiếu nữ, hắn liền cất công tìm những món đồ kỳ lạ tinh xảo tặng ta.

Về sau trâm cài cũng ngày một nhiều, chiếc nào cũng tinh xảo, vừa nhìn liền biết là dốc lòng chọn lựa.

Nhưng thì sao chứ?

Thái độ của Thẩm Chấp hôm nay đã khiến ta nhìn rõ — chúng ta rốt cuộc vẫn là hai ngả chia ly.

Ta đứng dậy, nói với Nhuyễn Nhi:

"Hắn muốn lui thì cứ lui thôi, ép buộc cũng chẳng được gì."

Nhuyễn Nhi thở dài, bước tới định đỡ ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!