Chương 13: (Vô Đề)

"Không phải, không phải mà!

Ta đã chuẩn bị sính lễ, vài hôm nữa sẽ đến Vương phủ cầu thân.

Cẩm Vân, nàng tin ta!

Về sau sẽ không còn Diệu Nương, Vân Nương hay ai khác nữa.

Trong lòng ta chỉ có nàng, chỉ có mình nàng mà thôi!" — Thẩm Chấp vội vàng nói.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn:

"Ngươi tự xưng thanh mai trúc mã với ta, thâm tình nghĩa trọng.

Vậy mà khi gặp Uyển Nương, rõ ràng biết ta vẫn đang chờ, vẫn không màng đến cảm nhận và danh tiết của ta mà kiên quyết đòi từ hôn."

"Ngươi biết rõ ta không phải hạng người thích gây chuyện,

lại chẳng phân trắng đen đã gán tội cho ta."

"Ngươi biết rõ ta không biết võ công,

lại cố ý đánh trúng bụng ngựa khiến ta suýt mất mạng."

"Tình cảm mà ngươi vẫn tự miệng nói ra, thực khiến người ta lạnh lòng. Đáng sợ đến thế."

"Chẳng qua ngươi vừa nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Uyển Nương là đã động lòng.

Cái gọi là "ân tình cứu mạng" chỉ là cái cớ để ngươi giữ nàng lại.

Nếu thật muốn báo ân, có phải chỉ còn cách là cưới nàng làm chính thê?"

"Biết nàng là công chúa tiền triều, miệng thì nói muốn cứu nàng,

mà suốt ba ngày lại chỉ trốn trong phủ không dám bước ra.

Tình yêu của ngươi… cũng thật hời hợt."

"Giờ nàng mất rồi, thì ngươi lại quay đầu nhớ đến ta,

quên mất trước kia chính mình từng nói:

"chỉ cần Uyển Nương, không cần Quận chúa".

Ngươi đúng là một kẻ si tình đáng ngưỡng mộ đấy!"

Nhìn Thẩm Chấp còn đang cố biện minh dây dưa,

ta xé toang cái vỏ bọc giả dối hắn luôn khoác lên người.

51

Tưởng rằng sau lần đối thoại hôm trước, Thẩm Chấp sẽ không còn dây dưa nữa.

Nào ngờ cách một ngày, phủ ta lại nhận được lễ vật do hắn gửi tới.

Ta phiền không chịu nổi, liền bảo gia đinh ném cả ra ngoài.

Những thứ trước kia hắn từng tặng, Nhuyễn Nhi cũng lần lượt nhặt ra từng món, định để tiểu đồng mang trả về Hầu phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!