Chương 12: (Vô Đề)

"Chuyện xảy ra hôm ấy, là ta lên tiếng trêu ghẹo trước, thị nữ của Quận chúa mới ra tay định đánh ta."

Dương Gia Ý đem toàn bộ sự thật nói ra, không chút che giấu.

Thẩm Chấp không dám tin, trong khoảnh khắc cảm thấy như bầu trời sụp đổ.

Nàng nói nàng chưa từng yêu hắn, tất cả chỉ là tính toán.

Toàn thân hắn lạnh toát, hai chân như đóng đinh dưới đất.

Hắn nhìn vào gương mặt nàng, khát khao tìm ra một chút dấu hiệu dối trá, một chút mềm lòng.

Nhưng không có — ánh mắt nàng bình thản, ngay thẳng như chưa từng có gì phải giấu.

Thẩm Chấp không biết mình đã ra khỏi Thiên Lao như thế nào, đến khi ý thức quay lại, hắn đã ở trong thư phòng rồi.

49

"Nương nương, đây chính là toàn bộ khẩu cung mà thần nữ đã thẩm tra được."

Vừa tâu, ta vừa dâng lời khai lên. Trong bản chứng từ đó, ta đã cố tình lược bỏ nguyên nhân đại xá thiên hạ do việc mang thai, chỉ mong được như nguyện vọng của Dương Gia Ý, để những người cũ năm xưa còn có thể sống yên ổn tiếp tục ngày tháng.

Hoàng hậu xem xong, cảm thán:

"Quả là một kẻ đáng thương. Thân cô thế cô mà có thể làm được đến mức này, cũng thật chẳng dễ.

Tạo hóa trêu người mà."

Dứt lời, Hoàng hậu gọi cung nữ đến, sai đem bản khẩu cung chuyển về Ung Hòa cung.

Hoàng thượng xem qua mới biết: Dương Gia Ý dị dung thành Trịnh Vọng Thư, lại còn là công chúa tiền triều, lập tức hạ lệnh: ba ngày sau xử trảm.

Rời cung xong, ta về thẳng khuê phòng của mình.

Một chiếc hộp trang sức được ta lật tìm ra. Mở nắp, chiếc trâm phượng tinh xảo rực rỡ hiện ngay trước mắt.

Ta giấu nó vào tay áo, rồi lại đến Thiên Lao.

Vì mới đi chưa lâu, binh lính canh giữ vẫn tưởng ta quay lại có việc, không tra hỏi nhiều mà để ta vào.

Nàng vẫn như trước, ngồi ngay ngắn đoan trang ở một bên, nghe tiếng bước chân của ta, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Quận chúa còn muốn hỏi gì nữa sao?" — Dương Gia Ý cất lời.

Ta bảo nàng lại gần, rồi lấy trâm phượng trong tay áo ra:

"Vật này… nên được trả lại người chủ cũ."

Khi nàng nhìn thấy chiếc trâm, đôi mắt vốn trầm lặng không ánh sáng lập tức lóe lên hào quang.

Nước mắt lã chã tuôn rơi, giọng nàng run run:

"Mẫu hậu…"

Nàng nâng trâm bằng hai tay, rồi cúi người hành lễ với ta:

"Tạ Quận chúa… đã để ta, trước khi chết… còn có thể nhìn lại di vật của mẫu hậu."

"Nếu không vì ta mưu kế đoạt lấy Thẩm Chấp, cũng chẳng lỡ mất nhân duyên của người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!