GIỚI THIỆU:
Ngày thanh mai trúc mã vinh quy khải hoàn,
hắn mang về một nữ tử dung mạo khuynh thành, muốn từ hôn với ta.
"Ta và Uyển Nương đã có quan hệ phu thê, nàng ấy hiền thục cô độc, nếu chỉ làm nghĩa nữ vương phủ thì uất ức, làm quý thiếp lại càng tủi thân. Nàng là Quận chúa, xin chớ tranh với nàng ấy."
Nghe những lời danh chính ngôn thuận ấy, ta chỉ cười khổ, khẽ gật đầu.
Lén rút trâm ngọc phỉ thúy trên đầu xuống—đó là tín vật đính ước hắn từng tặng ta.
Về sau, ta như hắn mong muốn, ngã vào vòng tay người khác.
Thế nhưng hắn lại ôm lấy cây trâm ấy, quỳ gối suốt đêm trước cửa Vương phủ—không chịu đứng dậy.
01
Hai ngày trước, Thẩm Chấp tìm gặp ta tại Túy Nguyệt Lâu.
"Cẩm Vân, Uyển Nương có ơn cứu mạng với ta.
Khi đó ta bị quân địch ám toán, rơi xuống vực sâu,
là nàng ấy không ăn không ngủ suốt hai ngày hai đêm mới tìm được ta,
ta mới có thể toàn mạng mà khải hoàn trở về.
Ân tình này, đời này ta không thể phụ."
Ta nhìn vào mắt Thẩm Chấp, hắn lại tránh né ánh mắt ta.
Ta còn chưa kịp mở lời, hắn đã nói tiếp:
"Nàng là quận chúa, dù có lui hôn,
vẫn còn Vương phủ làm chỗ dựa, vẫn có thể gả cho người tốt.
Nhưng Uyển Nương chỉ là một nữ tử mồ côi,
không thân không thích, ngoài ta ra, nàng ấy chẳng còn ai cả."
Nhìn nam nhân trước mặt — người trước khi xuất chinh từng thề thốt rằng sẽ vinh quy rước ta vào cửa, vậy mà giờ đây, trong đôi mắt sâu thẳm ấy không còn bóng dáng của ta.
Ta nhẹ xoay chén trà trong tay, cất giọng dịu dàng:
"Nếu là báo ân, thì đâu chỉ có một cách?
Vương phủ có thể nhận Uyển Nương làm nghĩa nữ,
rồi chọn cho nàng ấy một mối hôn sự tốt, môn đăng hộ đối.
Đường đường nghĩa nữ Vương phủ, có thế lực chống lưng,
sau này gả đi, nhà chồng cũng chẳng dám bạc đãi."
Thẩm Chấp lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác, lại quay lại nhìn ta, vẻ mặt bực bội, dường như đã hạ quyết tâm:
"Không được. Uyển Nương không thể gả cho người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!