Thẩm Chỉ ngọc nhất thời không biết trả lời như thế nào, đành phải hung hăng trừng mắt liếc Lạc Tầm Phong một cái.
Lạc tầm Phong xấu hổ cười cười, nói với Thẩm Thập Ngũ:
"Chỉ là Chỉ Ngọc hơi mệt chút, chân không sao đâu."
Thật không?
Thẩm Thập Ngũ lau lau nước mắt
"Nhưng mà không phải trang chủ ngâm nước nóng ở sau núi sao? Sao lại mệt chứ?"
Lạc Tầm Phong:
"…. Chúng ta đánh nhau, đánh mệt rồi…. á…" Hắn còn chưa nói hết đã bị Thẩm Chỉ Ngọc véo mạnh
"Chỉ Ngọc, đau, đau…."
Thẩm Chỉ Ngọc căm giận buông tay.
Lạc tầm Phong vội vàng lừa Thẩm Thập Ngũ đi hẳn, mới ôm Thẩm Chỉ Ngọc về phòng.
"Ngươi ngủ một lát trước đi" hắn đắp chăn đàng hoàng cho Thẩm Chỉ Ngọc, thương lượng nói
"Buổi tối cùng cha ta ăn cơm ở trong trang được không?"
Thẩm Chỉ Ngọc gian nan gật đầu.
Lạc Tầm phong cười sờ mặt y
"Đừng lo, thật sự không sao đâu.".
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ chút, hỏi:
"Cha ngươi có khó tính không?"
Lạc Tầm Phong: … Không khó tính.
Thẩm chỉ Ngọc lại nghĩ
"Có khi nào người sẽ mắng ta không?"
Lạc Tầm Phong: Không đâu.
Thẩm Chỉ Ngọc lại nghĩ
"Vậy người có mắng ngươi không?"
Lạc Tầm Phong: … Cái này thì thật sự không chắc.
Thẩm Chỉ Ngọc lại muốn nói thêm, Lạc Tầm Phong liền chui hẳn vào chăn, kéo người vào ngực mình
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, ngủ đi."
Thẩm Chỉ Ngọc dựa vào ngực hắn, an tĩnh một lát lại ngẩng đầu hỏi:
"Cha ngươi có đánh ngươi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!