Ở nghĩa địa ngoài thành, Phùng An đang nằm lẻ loi ở đấy.
Lạc Tầm Phong cùng Yến Cửu Phi trốn ở phía sau phần mộ.
Yến Cửu Phi mặc bạch y, tóc hắn như phát sáng trong đêm tối, trông như cô hồn dã quỷ mới từ mồ bò ra ngoài.
"Sao lại là ta giả quỷ?"
Yến Cửu Phi kéo kéo bạch y trên người, hỏi
"Không phải Mục tiền bối nói ngài ấy làm sao?"
Lạc Tầm Phong:
"Vừa nãy Mục tiền bối quá cao hứng nên đã uống rất nhiều rượu, hiện tại còn chưa tỉnh."
Yến Cửu Phi: …
Phùng An trong lúc ngủ mơ cảm thấy toàn thân lạnh căm căm, lão ta hơi run lên, chậm rãi mở mắt.
Đập thẳng vào mắt là một đống nấm mồ cao cao phân bố tán loạn ở bốn phía, cỏ dại mọc thành từng cụm từng cụm.
Gió đêm hiu hiu thổi tới cuốn lấy vài tờ tiền giấy trên mặt đất phiêu phiêu đãng đãng khắp nơi.
Phùng An hãi hùng, khiếp vía — đây là đâu? Ta không phải đang ngủ ở nha môn sao?
Một trận âm phong thổi tới truyền theo từng tiếng khóc hức hức ô ô, từ thấp giọng nức nở đến lớn tiếng gào khóc, khóc đến mức Phùng An lạnh cả sống lưng, tay chân phát run.
Ai…. mau…. mau ra!
Âm thanh hàm hàm hồ hồ phiêu đãng truyền tới
"Hức hức hức…. Ngươi hại ta chết thật thảm…"
Phùng An run đến lời nói đều không nói nên lời
"Ngươi ngươi….. ngươi là người nào?"
Người? Thanh âm kia giống như khóc lại giống như đang cười
"Ngươi nói người? Ngươi hại chết ta, còn hỏi ta là người nào?"
"Không…… không có, ta không hại người…."
"Ha ha ha ha ha, ngươi không hại người? Vậy ta là gì? Ta mới chết không được bao lâu ngươi đã quên ta?"
"Không phải…. không phải ta!"
"Ngoài ngươi ra thì còn ai?! Chính là ngươi! Ngươi trả mạng cho ta!!!"
Phùng An cộp một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu nói:
"Không phải, thế tử tha mạng! Lão nô cũng là bất đắc dĩ, ngài tha lão nô đi!"
Thanh âm kia càng sắc bén hơn
"Sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước lại làm vậy!"
"Tất cả là chủ ý của Trình Phục! Là hắn ta kêu lão nô thay đổi dược, lão nô cũng chỉ là nhất thời hồ đồ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!