Chương 17: (Vô Đề)

Thẩm Chỉ Ngọc hoảng sợ

"Không có…… Đồ nhi chỉ thuận miệng hỏi một chút…."

Mục Trì không tin

"Không có khả năng, ngươi sẽ vô duyên vô cớ mà hỏi cái này sao?"

Thẩm Chỉ Ngọc rũ mắt không nói lời nào.

Mục Trì lo lắng sốt ruột nói:

"Đồ nhi, ngươi đây là thích ai? Cẩn thận đừng bị người lừa…."

Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt lên: Thích?

Mục Trì:

"Ngươi khi nhìn người ta đều mặt đỏ tim đập, chẳng lẽ không phải thích?"

Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ nói:

"Có thể do ta từ trước đến nay không hay cùng người khác thân cận, có lẽ là ảo giác thôi?"

Mục trì lại đập bàn một cái

"Thân cận cái gì?! Hắn đã làm gì ngươi?!"

Tai Thẩm Chỉ Ngọc ửng đỏ Không có gì….

Mục Trì vô cùng đau đớn

"Nhớ năm đó, ngươi còn nhỏ như này, vi sư dỗ ngươi hai năm ngươi mới bằng lòng để ta sờ đầu một chút, lại dỗ tiếp hai năm ngươi mới bằng lòng dắt tay của ta, mặt đều không cho ta véo…. Hiện tại lại thân cận với một tên nam nhân không biết từ đâu chui ra? Tâm của vi sư…."

Thẩm Chỉ Ngọc không nhớ quá rõ Lâu như vậy?

Mục Trì cả giận:

"Tất nhiên rồi, bởi vì việc này ta còn bị cha ngươi chê cười thật lâu, cười xong còn nói với ta, ngươi xưa nay đều đã như vậy, chịu để ta sờ đầu đã không tồi."

Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ, Lạc Tầm Phong là một năm, sau khi bọn họ nhận thức một năm, y liền có thói quen khi chân đau Lạc Tầm Phong liền không nói hai lời đã ôm y tìm Trình đại phu.

Mục Trì bỗng vỗ đầu một cái

"Không đúng! Bên cạnh ngươi trừ bỏ ta cùng Thập Ngũ thân cận, cũng chỉ có thể là tiểu Lạc?!"

Thẩm Chỉ Ngọc trong lòng nhảy dựng, phủ nhận nói: Không phải….

Mục Trì càng chấn kinh

"Đồ nhi, ngươi ngoại trừ tiểu Lạc còn có nam nhân khác?!"

Thẩm Chỉ Ngọc: ….

Lạc Tầm Phong đang đứng ở cửa nha môn khẽ hắt hơi.

Thừa Dương Vương đã đến Vân Châu thành.

Không giống mấy người Diêu Tùng lén lén lút lút đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!