Hai cặp mắt đồng loạt nhất trí nhìn chằm chằm hắn, Lạc Tầm Phong dường như thấy cảnh tượng bi thảm của chính mình sau khi nói ra chân tướng.
Hắn nuốt nước miếng
"Ta là nói…. nhìn lại…. thì thật sự chưa từng có…."
"Ngươi xem ngươi kìa, nói thì cứ nói, run cái gì chứ." Mục Trì thất vọng nói
"Hại lão nhân ta cao hứng một hồi."
Hắn chuyển hướng tới Thẩm Chỉ Ngọc
"Đồ nhi, vẫn nên kêu lão Lục xem cho ngươi…."
Thẩm Chỉ Ngọc:
"Ta không có việc gì, sư phụ không cần lo lắng."
"Được….. Vậy đi, chính ngươi chú ý thân mình nhiều chút." Hắn chắp tay sau lưng đi ra ngoài Ta đi dỗ Thập Ngũ….
Lạc Tầm Phong nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục xoa chân cho Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Chỉ Ngọc an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên nói:
"Ngươi cũng chưa từng khóc…."
Lạc Tầm Phong buồn cười nói:
"Sao vậy, ngươi muốn nhìn ta khóc?"
Cũng không phải Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ Tò mò…..
Lạc Tầm Phong:
"Vậy chờ chân ngươi tốt lên, ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là"hỉ cực mà khóc*?
Thẩm Chỉ Ngọc khóe mắt hơi cong, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhỏ giọng nói:
"Vẫn là bỏ đi, quá khó coi…."
Lạc Tầm Phong: …. ngươi ghét bỏ ta?
Lúc chạng vạng, có người ở miếu hoang phía bắc thành phát hiện hai cỗ thi thể.
Là hai khất cái *, trước ngực có năm đường huyết hồng trảo ngân, da tróc thịt bong.
Lạc Tầm Phong mang theo người dọn thi thể về nha môn lại chờ ngỗ tác nghiệm xong thi thể rồi lại trở lại Lưu Vân sơn trang khi đã nửa đêm.
Hắn một thân đầy bụi đất liền muốn đi ra ôn tuyền sau núi tắm rửa.
Nhưng hắn mới vừa gần tới sau núi liền nghe thấy một động tĩnh nhỏ vụn, hình như có người trong lúc vội vàng phát ra tiếng bước chân.
Ai?! Lạc Tầm Phong nắm bội đao bên hông, chậm rãi đến gần nơi phát ra tiếng vang Ra đây!
Bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ, sau cục đá có một người đi ra
"Nguyên lai là bộ khoái đại nhân…."
Trình Phục?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!