Chương 8: (Vô Đề)

27

Ta bị hộ vệ nhà họ Vương đưa ra khỏi viện, nhưng không biết rằng vừa rời khỏi, một bóng người quen thuộc từ trong phòng vội vàng lao ra, không quan tâm đến những mảnh sứ bắn tung tóe trên đất, quỳ xuống trước mặt Vương Ngọc.

"Biểu ca, huynh cũng thấy rồi, nàng ấy đã từ chối huynh, tuyệt đối không phải loại người tham phú quý như huynh nói!"

Vương Ngọc mím chặt môi, gương mặt thoáng vẻ khó chịu.

"Thôi Trạm! Ngươi thật là vô lễ!"

Thôi Trạm vẫn quỳ dưới chân hắn, mặt mày tái nhợt: "Biểu ca đã hứa với đệ, nếu nàng ấy không muốn làm thiếp của huynh, vậy thì nàng ấy là một nữ tử có cốt cách đáng quý…"

Vương Ngọc để mặc hắn ôm chân, lông mày nhíu lại rồi thả ra, có chút khó chịu: "Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn lấy nàng ta làm vợ? Nếu chỉ là xuất thân thấp hèn cũng được, nhưng cha nàng ta lại đi theo phe Dư Mục, danh tiếng của nàng ta đã không còn tốt đẹp gì!"

"Không sao cả, chỉ cần biểu ca nói giúp trước mặt mẫu thân của đệ…"

Vương Ngọc cười lạnh một tiếng: "Không phải là không thể."

"Nhưng sau đó, e rằng ngươi sẽ phải quay lại thân phận con thứ."

"Không, chuyện này…"

Thôi Trạm còn định nói tiếp nhưng đã bị Vương Ngọc nhẹ nhàng đẩy ra, giọng nói lạnh như băng: "Thôi Trạm, nếu ngươi thực sự muốn cưới nữ lang nhà họ Nam, thì phải sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống bình thường suốt đời."

"Ngươi, đã thật sự suy nghĩ kỹ chưa?"

Câu nói vừa dứt, cả phòng yên lặng.

Nhìn Thôi Trạm ngồi bệt xuống đất, câm lặng không nói nên lời, Vương Ngọc liền quay người bước đi, áo bào phất mạnh.

Dọc theo hành lang, hắn trở về tiểu đình, thấy mặt hồ sóng gợn, ánh trăng lạnh lẽo, lặng yên.

Trên bàn vẫn còn bức tranh mèo vờn chuột, hắn khẽ cười, rồi cất bức tranh đi. Tỳ nữ liền mang đến một tờ giấy trắng mới.

Nhưng chưa kịp nhấc bút, một bóng người gầy gò đã lặng lẽ bước tới.

Vẻ mặt ủ rũ, ánh mắt đầy bi thương.

"Chuyện này, biểu ca coi như đệ chưa từng nói."

"…"

Vương Ngọc không ngẩng lên, chỉ phất tay ra hiệu tỳ nữ tiễn khách.

Sau khi Thôi Trạm rời đi, hắn nhúng bút vào mực đậm, cẩn thận vẽ lên tờ giấy trắng tinh, từng nét đậm nhạt hòa quyện.

Hiện lên trên trang giấy vẫn là một con chuột nhỏ, đôi tai nhọn hoắt, dáng vẻ lo lắng.

Gió lay bóng trăng, rèm trúc khẽ đung đưa, Vương Ngọc bỗng nở nụ cười nhạt.

"Tâm trí dao động như vậy, quả thật không bằng một nữ nhân."

26

Đêm đó, nếu không nhờ hộ vệ nhà họ Vương đưa về, với tình trạng yếu ớt như muốn ngã quỵ của ta, chắc chắn không thể tự đi bộ về được.

Có lẽ vì nghĩ rằng ta đã dựa dẫm vào Vương Ngọc, Nam phu nhân thậm chí còn mời nữ y đến chăm sóc, ép ta uống không ít thuốc đắng.

Ta cảm giác mình như đã chết một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!