19
Sau khi nhận được ngọc, Vương gia còn đặc biệt cử mấy tên hộ vệ hộ tống ta về nhà.
Biết trong nhà nhiều người lắm lời, ta cố ý dẫn đám hộ vệ này đến phía Bắc thành, dùng một phần nhỏ số ngọc trong túi để mua một căn nhà ba gian trong ngõ Ngưu Vĩ từ một trung nhân.
Dù đây là khu tập trung của các sĩ nhân bậc thấp, nhưng cũng yên tĩnh thanh tao. Hơn nữa, trên đường còn có xe ngựa của nhà họ Vương hộ tống theo sau, khí thế lẫm liệt khiến xung quanh kiêng dè, láng giềng đóng cửa kín mít. Thậm chí có một nữ lang trẻ vì tránh đường mà ngã nhào bên lề.
Điều này khiến ta rất hài lòng.
Sau khi nhận chìa khóa và khoá cửa, ta cẩn thận cất số ngọc còn lại vào túi, hiên ngang quay về Nam phủ, định dẫn Tiểu Mai đến sống ở ngôi nhà mới.
May mắn thay, ngoài chiếc khăn, mẹ còn để lại cho ta một Tiểu Mai. Khăn tay đã mất, nhưng ta vẫn còn có Tiểu Mai!
Nghĩ đến đây, nỗi buồn ở nhà họ Vương hôm trước cũng vơi đi phần nào.
Vừa về đến Nam phủ, ta liền chạy khắp trước sau phủ tìm Tiểu Mai, gọi đến khản cả giọng mà chẳng thấy ai đáp lại.
Dạo này, cả Nam gia đang bận rộn cho việc xuất giá của Nam Cẩm Tú vào ngày mai, ai nấy đều rối bời, tự nhiên chẳng ai quan tâm đến ta.
Nỗi lo lắng trong lòng ta ngày càng tăng, ta liền tìm đến đích mẫu đang chuẩn bị hôn sự cho Nam Cẩm Tú, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Mai của ta đâu rồi?"
Từ sau sự việc liên quan đến Vương Ngọc, Nam phu nhân trở nên nhẫn nhịn hơn với ta, lần này cũng ôn hòa đáp: "Tiểu Mai à? Nó không nói gì với con sao?"
"Nói gì chứ?"
"Thái thú Tam Lăng nạp thiếp, nó tự nguyện xin đi, đã ba ngày rồi…"
Nghe vậy, mắt ta tối sầm lại!
"Sao có thể! Nó từng nói sẽ ở lại với ta, để ta nuôi nó cả đời mà!"
Đối với tiếng gào giận dữ và bối rối của ta, Nam phu nhân đáp lại với giọng điệu thương hại và đồng cảm: "Đứa trẻ ngốc, từ một nô tỳ mà được làm thiếp của thái thú, đó là phúc phận biết bao! Đời nào có người không muốn làm chủ mà lại cam tâm làm nô tỳ chứ!"
"Không… không… bà đang lừa ta!"
Trong cơn phẫn nộ, ta lao về phòng, cầm lấy số ngọc rồi chạy ra ngoài.
Lúc này, lễ vật từ nhà họ Trần đã đến, heo, dê, bò, cùng với dải lụa đỏ trải dài từ cổng lớn vào tận nội viện, chất đầy đến cả trăm kiệu.
Nhìn quanh chỉ thấy rực rỡ lụa là, la liệt gấm vóc, xa hoa khó tả.
Ta chỉ cảm thấy ghê sợ.
Cái miệng khổng lồ lấp lánh của tấm thảm gấm ấy đã nuốt chửng Tiểu Mai, tiếp theo, chẳng phải sẽ đến lượt ta sao?
20
Tam Lăng nằm ngay bên cạnh Trường Châu.
Mười mấy năm qua, ta chưa từng rời khỏi Trường Châu, cũng giống như những nữ lang khác lớn lên ở đây, ta mặc nhiên sống trên mảnh đất không quá trù phú này mà chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.
Nhưng giờ ta không còn cách nào khác.
Ta phải đi đòi lại Tiểu Mai.
Khi trời đã tối, ta mang theo ba trăm viên ngọc còn lại, dùng số tiền tiết kiệm của mình để hối lộ gã đánh xe trong phủ, nhờ hắn chở ta đi Tam Lăng trong đêm.
Xe ngựa lắc lư suốt đêm, ta liền gặp ác mộng suốt đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!