Hắn dung mạo không tồi, tính cách thật thà, phẩm chất đáng quý, lại được chính thất mẫu nuôi dưỡng. Tương lai ắt sẽ sáng sủa, nếu ta thật sự có thể lấy hắn làm chồng, thì đúng là phúc phận to lớn.
Sự do dự của ta lọt vào mắt Vương Ngọc, khiến hắn càng thêm không vui: "Ta nghe nói phụ thân ngươi, gần đây vừa được thăng chức huyện lệnh huyện Vân Thủy?"
"... Phải."
Đối phương ngồi đó, tóc đen môi đỏ, dung mạo đẹp đẽ, nhưng lại nở một nụ cười nhàn nhạt, có thể gọi là ôn hòa, như thể đang từ trên cao nhìn xuống kẻ ti tiện dưới đất, mang một vẻ xa cách và thờ ơ.
Nụ cười ấy đã cho thấy thái độ của hắn.
Dù ta có cắn chặt răng không cúi đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, đây đã là chút thể diện cuối cùng hắn dành cho ta.
Đang căng thẳng, bỗng nghe bên ngoài có vài tiếng la hoảng, một kiếm sĩ đến báo: "Lang chủ, phía trước khoảng trăm trượng có khói sói bốc lên, chia làm ba hướng Đông, Bắc, Tây kéo về phía đỉnh núi."
Vương Ngọc tiến lên vài bước, như có chút do dự, rồi lại quay lại ngồi xuống bàn đá: "Các ngươi chia ba hướng mà xem xét."
"Vâng."
Đợi ba người kia đi, ta vẫn đứng trong đình đón gió.
Nhìn vẻ mặt của Vương Ngọc, rõ ràng nếu ta không nói gì, hắn sẽ không cho ta đi.
Ngó xuống núi, quả nhiên có ba làn khói đen bốc thẳng lên, nếu không phải đêm nay trăng sáng, khói đen đã không thể rõ ràng đến thế, thậm chí rõ ràng đến mức hơi đáng ngờ.
"Kỳ lạ!"
Thấy ta tự nói, Vương Ngọc không đáp lời, rõ ràng không coi ta ra gì. Nhưng trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi bất an càng lúc càng lớn: "Tại sao lại có ba đám khói sói?"
(Khói sói: thường được thắp lên trên các trạm gác hoặc đỉnh núi để truyền tín hiệu báo nguy cấp, giúp cảnh báo và huy động quân đội hoặc người dân chuẩn bị phòng thủ khi có chiến sự hoặc kẻ thù tấn công.)
Hắn khẽ chau mày, cuối cùng cũng nhìn ta nghiêm túc: "Ngươi nói gì?"
"Lang quân chỉ mang theo ba hộ vệ, dưới núi lại có ba đám khói sói, chuyện này chẳng phải quá trùng hợp sao?"
Trừ khi là…
Điệu hổ ly sơn!
Ý nghĩ vừa lóe lên, ta đã thấy Vương Ngọc lùi lại, một mũi tên đã xé gió lao tới, cắm sâu vào bàn đá giữa đình!
10
Ta còn chưa kịp hét lên, Vương Ngọc đã một tay kéo ta, đẩy ta vào rừng sâu phía sau đỉnh đá.
Nơi đây cây cối rậm rạp, quả thật có thể che chắn phần nào tầm nhìn của sát thủ, nhưng cũng chỉ là giải pháp tạm thời. Ta chạy phía trước, hắn theo sau, băng qua núi rừng trong thời gian chừng một nén nhang thì từ xa đã nghe tiếng cành lá bị bẻ gãy.
Có vẻ sát thủ mất kiên nhẫn khi không bắt được chúng ta, liền lắng nghe tiếng động, một loạt mũi tên bắn tới, hung hãn nhắm vào hướng chúng ta chạy!
Ta sống bao năm nay chưa bao giờ chạy nhanh như hôm nay, thậm chí còn nhanh hơn cả Vương Ngọc vốn được nuông chiều. Trong lúc chạy, ta còn quay đầu lại gọi thẳng tên hắn.
"Vương Ngọc, chúng ta phải tách ra!"
Hắn đáp lại bằng cách nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh ta vào một hang động thấp phía trước, còn hắn cũng chui vào ngay sau đó, xé mảnh áo đen che kín cửa hang.
Sau đó, chúng ta nín thở, chỉ nghe tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, nhanh chóng lướt qua bên ngoài hang!
Sát thủ không chỉ có một người!
Không biết qua bao lâu, ta cựa mình, khẽ hỏi: "Vương Ngọc, giờ phải làm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!