Thấy vậy, ta vội sai người pha trà, không lâu sau đã có một chén trà thơm ngát, vừa ấm vừa ngọt được bưng đến trước Mộ Dung Thùy. Hắn thích uống trà ngọt, lập tức bưng lên uống ừng ực, một chén trà dập tắt cơn giận trong cổ họng. Vương Ngọc hỏi lại vì sao hắn nổi nóng, hắn im lặng một lúc.
"Dù sao ta cũng không nhẫn nhịn nổi việc dính líu đến bè phái nhà các người, ngươi đấu với Tạ Cập thế nào thì đấu, đừng quên mười thành trì đã bị người Hồ đoạt mất!"
Ta nhanh tay rót thêm cho hắn một chén trà: "Đó là tất nhiên, còn phải nhờ cậy vào tướng quân."
Mộ Dung Thùy uống thêm vài chén trà, vội vã đứng dậy muốn đi. Vương Ngọc bỗng đứng dậy giữ lại, khẽ mỉm cười: "Mộ Dung Thùy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hắn nghe vậy, miễn cưỡng đáp: "Nói đi."
"Nếu ngươi có cảm tình với một nữ tử, sẽ làm thế nào?"
Mộ Dung Thùy ngạc nhiên: "Ta thích, vậy thì nàng ấy là của ta, có gì mà phải băn khoăn?"
"Nhỡ phụ mẫu nàng ấy đòi của cải thì sao?"
"Đi cướp nhà phú hộ vài món là có thôi, dễ mà."
"Nếu nàng đã là thê tử của người khác?"
Hắn bình thản: "Còn phải hỏi? Thì giết chồng nàng ấy, trực tiếp mang về phủ mình!"
Vương Ngọc nghe vậy, vỗ bàn cười lớn: "Quả nhiên là Quỷ Mắt Biếc!"
Mộ Dung Thùy đi rồi, Thôi Trạm như chưa hoàn hồn, dường như rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Ta khẽ đẩy hắn, hắn đột nhiên tỉnh lại, hô to mấy tiếng: "Đại trượng phu phải như biểu ca, phải như Long Tương tướng quân!" Nói xong hắn vội vàng đứng dậy, đuổi theo Mộ Dung Thùy.
Vương Ngọc cười bảo: "Đúng là một thiếu niên tài năng, sao lại bị mẫu thân dạy dỗ thành nhút nhát như vậy?"
Ta lắc đầu, ngồi xuống chỗ dưới của hắn, đặt chồng tấu sớ đã phân loại lên án thư, Vương Ngọc thấy ta bận rộn không ngừng, vẻ mặt đầy tự hào.
"Thật ra, nếu Thôi Trạm ngày đó xin ta hỏi cưới nàng, ta còn đánh giá hắn cao hơn, không chừng sẽ giúp hắn thuyết phục mẫu thân, thế là chẳng có chuyện của ta và nàng rồi."
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: "Chuyện đã qua, nói làm chi nữa?"
Nào ngờ, Vương Ngọc nghe vậy, liền kéo ta vào lòng, để ngồi trên đùi hắn: "Nhiều năm trôi qua, Thôi Trạm vẫn nhớ nhung nàng, nếu ta không ra tay mạnh mẽ, chẳng phải nàng sẽ hại một thiếu niên sao?"
Ta nói nhỏ: "Có nữ nhân thì đổ thừa nữ nhân, không có nữ nhân thì đổ thừa vì không có nữ nhân, chắc là không có nữ nhân thì nam nhân đều làm thánh hiền cả."
Vương Ngọc nghe xong cười ngả nghiêng, đến mức không thở nổi.
"Nàng… đúng là nàng!"
Cười xong, hắn cúi hôn lên má ta, làm ria xanh mới mọc chạm vào khiến ta vừa buồn cười vừa khó chịu: "Phu quân! Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!"
"Hừ, nếu nàng mà biết sai, hoàng đế chắc cũng phải đổi người rồi!"
Ta vội bịt miệng hắn lại: "Lời này không thể nói bừa!"
Vương Ngọc giữ tay ta, nhẹ lắc đầu: "Nơi đây chỉ có hai ta, sợ gì chứ, nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng, chuyện gì chẳng thể nói, ta đều có thể kể với nàng, kể hết với Tần Tần."
Nói xong, hắn lại cắn nhẹ vào tai ta: "Ta với Tạ Cập không hề bất hòa, có nhiều việc nàng không hiểu được, nhưng cứ từ từ suy ngẫm, ắt sẽ học hỏi được nhiều điều."
Nghe vậy, ta chỉ gật đầu.
4
Đến chiều tối, ta cùng Vương Ngọc trở về Vương phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!